[Sắc-hiệp][Fiction] The darkness history – Chương 36

Lâu lắm mới viết tiếp. Lần này là viết theo yêu cầu, để đè hàng.

Luôn làm việc với châm ngôn: Luôn luôn sẵn hàng, luôn luôn đè hàng.

Chương 36 – Nhận thua


Tất cả mọi người trong sảnh quay sang nhìn Đại An khó hiểu.

Chẳng lẽ mình đàn sai gì ư?
Vị tiểu thư tự hỏi trong đầu, đôi mắt to tròn ngơ ngác nhìn Đại An.

Tại sao bản nhạc này lại giống đến vậy, chẳng lẽ vị công tử này quen cô ấy.

Môi Đại An giật giật, ánh mắt đờ đẫn như đang trên mây. Đúng thế, bài nhạc này giai điệu rất mới mẻ, chỉ ở thế giới trước kia của Đại An mới có, người thời xưa không thể nào biết và sáng tác ra được. Hơn nữa bài này Đại An còn thường xuyên cùng Nguyệt Lan hòa tấu.
Những kỉ niệm xưa của hai người ùn ùn chảy vào não của Đại An, hắn có gắng không cho nước mắt rơi ra và ổn định tâm trạng kích động của bản thân.
– Xin hỏi công tử, bản nhạc của huynh được ai chỉ giáo vậy.

– Là sư phụ ta.
Vị tiểu thư thấy khó hiểu tại sao Đại An lại hỏi này nhưng vẫn trả lời.

– Xin hỏi công tử huynh là nam hay nữ, tính danh là gì, năm nay bao tuổi.
Đại An xúc động liên tiếp hỏi.

Là nàng, nhất định là Nguyệt Lan.

– Xin thứ lỗi, danh tính của sư phụ tại hạ không thể tiết lộ.
Vị tiểu thư kia có chút phật lòng khi Đại An cứ cố gắng gặn hỏi về danh tính của sư phụ nàng.

Hắn có ý gì chứ? Sao cứ hỏi về sư phụ vậy.

Nhận thấy giọng nói của vị tiểu thư đó có điểm bất mãn, Đại An cũng không định gặn hỏi nữa, câu trả lời hắn gần như đã có rồi.
– Thứ lỗi cho tại hạ đã quá lỗ mãng.

– Không có gì.
Thấy Đại An đúng là có vẻ hối lỗi ngượng ngùng thật sự nên vị tiểu thư cũng không trách cứ hắn thêm.

– Tại hạ mạo muội có một yêu cầu, không biết công tử có đáp ứng không?
Đại An tiếp tục nói.

Vị tiểu thư nhìn hắn một lúc rồi gật đầu, nàng không biết hắn muốn yêu cầu chuyện gì nhưng chắc chắn không phải chuyện gì xấu xa.
– Mời nói.

– Tại hạ muốn cùng công tử hòa tấu khúc nhạc này được không?
Đại An mỉm cười nói.

Vị tiểu thư đó giật mình.
– Công tử biết khúc nhạc này sao?

– Cứ thử sẽ biết thôi.
Đại An không trả lời chỉ mỉm cười nói bí hiểm.

Hừ, giả thần giả quỷ, để xem ngươi thế nào.

Vị tiểu thư thấy thái độ đó của hắn cảm thấy có chút bất mãn nên hừ lạnh một tiếng trong lòng. Không thèm trả lời hắn chỉ ngồi xuống tiếp tục đánh đàn.

Tình tính tang.

Từng nốt nhạc ngân lên.

Đại An cũng không nói nhiều lời, cầm thanh ngọc tiêu lên bắt đầu thôi. Tiếng tiêu hòa cùng tiếng đàn đem lại cảm giác hoàn mỹ khôn cùng.

Bất ngờ bởi tiếng tiêu của Đại An, vị tiểu thư loạn mất một nhịp nhưng rất nhanh trấn tĩnh lại. Tiếng tiêu cùng tiếng đàn của hai người càng chơi càng hòa hợp.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, Đại An vừa mỉm cười vừa nhìn vị tiểu thư đó đầy chân tình. Đừng nghĩ Đại An là gay, thực ra lúc này hắn đã hoàn toàn nắm chắc sư phụ của vị thiếu gia kia (Đại An chưa biết nàng là nữ) chính là Nguyệt Lan, hắn đang nhớ lại những tháng ngày ở thời hiện đại, khi hai người vui đùa với nhau.

Hắn nhìn gì vậy, chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra mình là nữ.

Bị ánh mắt đó của Đại An nhìn thẳng vào, vị tiểu thư đó ngượng ngùng không thôi, tâm loạn như ma, nhưng tiếng đàn đánh ra vẫn hay, phải nói là tiếng đàn bây giờ của nàng được đánh ra như vô thức, như được dẫn dắt bởi tiếng tiêu của Đại An.

Nàng bắt đầu nhớ lại vài canh giờ trước, lần đầu nhìn thấy Đại An trong lòng nàng cảm thấy chán ghét cực kì. Nhưng rồi tài văn thơ (được Phạm Tiến pm mật) cùng tài võ thuật, trí tuệ của hắn bộc lộ ra làm nàng thay đổi thái độ của mình. Từ chán ghét chuyển sang có chút thưởng lãm, rồi từ thưởng lãm chuyển sang chút gì đó thinh thích. Càng ngày nàng càng cảm thấy con người không bình thường, có chút gì đó bí ẩn, có chút gì đó quyến rũ.

Trần Oánh ban đầu có chút ghét và không ưa Đại An, tuy sau khi được hắn cứu, nàng cũng bớt ác cảm với hắn nhưng để nói là thích thì cũng chưa hẳn, nói thẳng ra nàng chỉ có chút hảo cảm với hắn mà thôi.

Tiếng tiêu của Đại An len lỏi khắp sảnh đường, len lóc vào tai mỗi người, đánh sâu vào tâm trí tất cả. Mọi người bỗng dưng nhớ ra những kỉ niệm ngọt ngào của bản thân. Bất chi bất giác trên mỗi người nở một nụ cười tươi rói.

Trước đó hắn cũng thích không là yêu mới đúng. Hắn đã yêu Nguyệt Lan từ rất lâu nhưng tự cảm giác được hai người không thể đến với nhau, chính vì vậy hắn chôn sâu tình cảm của mình trong lòng mà chỉ coi nàng là bạn. Hắn luôn kìm nén rất giỏi, chính vì vậy mà bề ngoài chỉ thấy hắn đối xử với Nguyệt Lan rất bình thường, thậm chí còn có chút mệt mỏi khi phải nói chuyện với nàng.

Đang nhớ tới những kỉ niệm ngọt ngào của hai người, Đại An lại nhận ra hiện giờ hắn và nàng không có ở bên nhau. Hắn nhớ tới giây phút hắn và nàng chia xa, hắn bị đánh cho gần chết, còn nàng đứng đó ánh mắt đau đớn bất lực.

Đột nhiên giai điệu khúc nhạc thay đổi hoàn toàn, chuyển sang một dạng bi thương, đau đớn và da diết.

Tâm tình mọi người cũng bị ảnh hưởng theo, tất cả đều cảm giác trái tim mình nhói đau, ai cũng thấy buồn một cách vô cớ. Một cách tự nhiên, hai hàng lệ đều chảy dài trên khuôn mặt mỗi người. Kể cả Kỳ cô nương cùng Cầm cô nương, hai người có tu vi cực cao cũng không ngoại lệ.

Mặc dù Đại An biết điệu nhạc của hắn đã ảnh hưởng tới tâm trí của mọi người nhưng mà ở một phần nào đó hắn vẫn thua kém Cầm cô nương. Tuy hắn không thể nói rõ hắn thua ở điểm nào nhưng trong thâm tâm hắn vẫn bội phục tài năng của cô nàng.

– Tại hạ vẫn thua kém Cầm cô nương rồi.
Đại An làm lễ nhận thua, nhưng miệng vẫn mỉm cười hài lòng. Đối với hắn, thắng thua trận này cũng không hề quan trọng.

– Không dám, công tử chê cười rồi.
Cầm cô nương không vì được khen ngời mà kiêu ngạo, vẫn điềm tĩnh nhận lời tự thua của Đại An.

– Vậy là cuộc đấu hôm nay các vị công tử có 3 trận thắng, 1 trận tứ mỹ nhân của Thanh Vân lâu giành chiến thắng. Theo luật thì ai giành chiến thắng mới có quyền được gặp giai nhân. Nhưng vị công tử đây lại tham gia hai trận liên tiếp, một trận thua, một trận thắng nên được Cầm tiểu thư mời vào đối ẩm.
Sau một phen thương lượng, a hoàn của tứ mỹ nữ bước lên đài tuyên bố, và hướng mắt về Đại An nói.

– Cảm ơn các vị tiểu thư đã chiếu cố tại hạ. Tại hạ thật vinh hạnh.
Đại An mỉm cười đáp lễ.

Trong khi Đại An vẫn bình tĩnh như mặt hồ phẳng lặng thì những cô nàng xung quanh hắn không hề bĩnh tĩnh chút nào. Tiểu Thiến, Tiểu Hồng thì xúc động vì người đàn ông đồng ý chuộc thân cho mình lại rất tài giỏi, hầu như cái gì cũng biết. Trần Oánh cùng vị tiểu thư giả nam kia khi thấy Đại An được vị mĩ nữ như Cầm cô nương mời vô đối ẩm thì cảm thấy bất an. Hai nàng sợ rằng Đại An sẽ bị quyến rũ mất.

Trái lại với tâm trí hai nàng, Đại An chỉ cảm thấy vụ đối ẩm đêm nay không hề tầm thường, nó sẽ quyết định vận mệnh của hắn trong những năm tháng sắp tới.

7 Replies to “[Sắc-hiệp][Fiction] The darkness history – Chương 36”

  1. The comeback of dục lão :D. Ủng hộ anh hết mình. Mùa sau làm Baka ss2 nhé anh.

Leave a Reply to Legendbk Cancel reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

kaka :D :ic: :fuckme: :) :os: lololo :no: :cheese: :3 :hi: mmm :guro: :y: :bagia: :dichmau: T_T more »