[Fiction] Tình yêu oan trái – chương 2

Buồn đời ngồi chém tí cho sảng khoái

Chương 2: Hội ngộ

–    Vậy là chị đã có con rồi ư.
Tôi nói và chỉ vào bé Lili đang chạy trước mặt tôi và chị.
–    Thời gian trôi qua nhanh thật, thấm thoát đã 20 năm trôi qua, chị tôi giờ cũng có con rồi.
Tôi nói và thở dài.
–    Ái
Chị Rin véo tay tôi một cái rõ đau.
–    Sao chị véo em.
Vừa xoa tay tôi vừa rên rỉ.
–    Chú bị lãng tai vì già sớm à. Chị gọi bé Lili là em mà.
Sau một phút bất ngờ, tôi chợt nhớ ra rồi ngẩng mặt lên trời thở dài
–    Vậy là cuối cùng “Ông ấy” cũng lấy “bà ta” ư.
“Ông ấy” chính là ba của tôi, còn “bà ta” là người đàn bà mà tôi ghét nhất trên đời, chính vì bà ta mà tôi đã bỏ nhà ra đi. Ngay sau khi mẹ tôi mất, bà ta đã cố bám lấy ba tôi, vì cái tài sản kếch sù mà ba tôi có. Đó là một con mụ đáng ghét. Nhưng ba tôi lại có vẻ thích bà ta. Tôi không thể chịu nổi sự hiện diện của bà ta.
–    Không, ngay sau khi em bỏ đi ba đã đuổi bà ta. Bé Lili là con của dì hai với ba.
–    Dù sao ông ấy cũng lấy người khác. – Tôi lẩm bẩm
–    Nhưng không có gì hai thì chị nghĩ rằng mình sẽ không vượt qua nổi nỗi đau mẹ mất. Chị thực sự rất yêu quí dì hai.
Không khí trở nên yên lặng, tôi muốn bắt chuyện với người chị 20 năm không gặp mặt. Nhưng cứ mỗi lần nhắc đến người mẹ quá cố là tôi không thể chịu đựng nổi.
–    Hôm nay em có định về thăm bố không? Dù sao cũng tiện đường. 20 năm rồi hai người không gặp nhau.
Tôi không nói chỉ ngẩng đầu lên ngắm bầu trời đầy sao. Đúng vậy, đã 20 năm rồi tôi không gặp ba. Có thể nói tôi ghét ba nhưng tôi vẫn yêu quí ba vì dù sao ông ấy cũng là người sinh thành ra tôi. Mụ ta cũng đã đi rồi, ba lấy người khác, chị tôi hạnh phúc và chấp nhận người phụ nữ đó. Còn gì tuyệt hơn điều này, tôi muốn về chào ba một lần, nhưng… tôi sợ, tôi cảm thấy xấu hổ. Tôi sợ ba sẽ không tha thứ cho tôi, đứa con bất hiếu, bỏ nhà ra đi, 20 năm không về nhà đến một lần, chỉ có gửi thư về hàng tháng.
–    Em sợ…
–    Chị biết em sợ mà, dù sao chị cũng là chị của em. Chị nghĩ ba sẽ rất vui nếu thấy em trở về.
–    Chị nói cứ như chị biết rõ lắm ý.
–    Đương nhiên chị là chị em mà lị.
–    Chị thì hơn em được mấy giây chứ mấy.
Đó là câu nói hai chị em tôi hay nói với nhau mỗi khi cãi nhau hoặc đùa nhau chuyện gì đó. Tôi và chị tôi là chị em sinh đôi. Chị ấy chui ra khỏi bụng mẹ trước tôi có 45 giây. Thường thường thì hai anh em sinh đôi thường ra cách nhau mấy phút. Nhưng hai chị em tôi ra sau nhau chưa đầy 1 phút.
–    Hơn mấy giây thì cũng là chị.
Chị búng tay vào trán tôi. Y hệt như hồi bé mỗi khi tôi nhõng nhẽo chị lại làm thế. Tôi và chị cùng cười ha hả. Không hiểu sao gặp lại chị lại khiến trái tim tôi thấy ấm áp lạ lùng.
–    Trông chị cứ tưởng như học sinh cấp 3 vậy, gần 30 tuổi rồi đấy.
–    Kệ chị.
Chị tôi để khuôn mặt phụng phịu hứ một cái và quay mặt đi chỗ khác. Tôi bật cười, chị tôi không khác gì một đứa con nít đang nhõng nhẽo cả. Tôi xoa đầu chị
–    Ngoan ngoan nào.
–    Ai cho em xoa đầu chị hả, chị đâu phải con nít
Nhìn chị tôi nổi khùng lên càng làm tôi cười lớn hơn. Rồi tôi nhận ra tôi đã cao hơn chị rất nhiều.
–    Em cao hơn chị rồi đấy.
–    Vâng
Tôi trả lời chị, chị tôi cũng đã nhận ra sự khác biệt với tôi hồi bé.
–    Đứa em trai nhỏ nhắn hay khóc nhè của chị cũng đã lớn rồi đấy.
Chị nhìn tôi mỉm cười.
–    Chị cũng hơn em được mấy giây chứ mấy.
Cả hai đứa nhìn nhau bật cười. Hai người trưởng thành gần 30 tuổi đừa nghịch như 2 đứa con nít.
–    Chị và chú nói chuyện gì vui vậy?
Bé Lili mắt to tròn nhìn chúng tôi hỏi. Tôi cúi xuống xoa đầu bé và nói:
–    Đừng gọi chú nữa. Anh là anh trai em.
–    Em không có anh trai, em chỉ có hai chị gái thôi.
–    Vậy là em còn có một người chị nữa à. Anh đúng là anh trai em nhưng anh đã xa nhà rất lâu. Anh rời nhà từ lúc em chưa sinh ra mà.
–    Thật vậy ư.
Bé Lili ngây thơ quay sang hỏi chị tôi. Chị gật đầu
–    Đúng vậy đó. Anh ấy là em chị cũng là anh trai em. Tất cả chúng ta đều là con của ba.
–    Vậy là em có anh trai à chị? Hoan hô em có anh trai, hoan hô.
Bé Lili vui mừng. Nhìn bé mà tôi cũng thấy vui.
–    Có lẽ em sẽ gặp ba, chị ạ.
–    Chứ sao nữa. Đằng nào cũng đến nhà rồi mà.
–    Hả? – Tôi há hốc mồm.
Chị tôi chỉ tay về phía trước, đó là một quán ăn kiểu xưa. Trước cửa có một người đàn ông đang đứng đó. Ông gầy và mái tóc ông đã bạc hơn nửa. Ông là ba tôi.
Tôi và ông đứng nhìn nhau, ông đứng đó nhìn tôi vẻ ngạc nhiên lộ rõ trên khuôn mặt ông.
–    Ba. Con đã về.
Tôi nói và ông quay lưng bước vào nhà.
–    Hôm nay đóng cửa không bán hàng.
Giọng ông trầm ấm, vậy là ông ấy không tha thứ cho thằng con này ư. Tôi cảm thấy hơi thất vọng và buồn bã.
–    Con Rin không nghe bố nói gì à, vào chuẩn bị đồ nhắm đi. Còn thằng con bất hiếu kia còn không mau vô nhà đi.
Cả tôi và chị cùng cười rạng rỡ và hét “Vâng” cùng một lúc.
Quán ăn to và rộng. Đi sâu vào trong còn có một hồ nước. Phải nói là rất to và rất lớn mới đúng.
Tôi cùng ba vào một căn phòng. Trên tường tôi thấy ảnh của ba và mẹ đang đứng bên nhau. Bên cạnh bức ảnh đó là ảnh ba đang đứng cùng một người đàn bà khác, hai người cười rất vui vẻ. Người đàn bà có vài nét rất giống bé Lili. Vậy ra bà ta là mẹ của bé Lili, mẹ kế của tôi – tôi nghĩ thầm.
Tôi ngồi xuống, ba cũng ngồi xuống nhưng mà ngồi đối diện với tôi.
Cả hai người ngồi đối mặt với nhau. Tôi cúi gập đầu xuống đất lạy ba tôi
–    Con xin lỗi.
Mãi không thấy ba lên tiếng, tiếng đồng hồ tích tắc khiến tôi cảm thấy lo lắng. Không gian tĩnh lặng chỉ còn tiếng đồng hồ và tiếng nước, tiếng chuông gió đang phát ra. Năm phút trôi qua mà tôi cảm thấy rất dài, tôi không dám ngẩng đầu lên, mồ hôi tuôn ra như mưa. Rồi ba tôi cuối cùng cũng lên tiếng
–    Được rồi. Ngẩng đầu lên đi, ba mày đã lên trời đâu mà lạy như thế hả. Hay là định trù ba mày chết sớm đây, thằng con bất hiếu.
–    Vâng, cảm ơn ba. – Tôi nói và ngồi thẳng dậy.
Trước mặt tôi, ba ngồi đó. Ba mỉm cười, một nụ cười đầy tình thương của một người cha dành cho con cái. Tôi bật khóc, khóc như một đứa trẻ. Nếu có người ngoài nhìn cảnh này chắc sẽ thấy giật mình vì một thằng to đùng khóc oa oa như một đứa con nít bị ngã đập đầu xuống đất.
–    Ơ cái thằng này. To như cái xe hơi thế kia mà khóc như trẻ con thế. Ba mày không cho mày tiền ăn kẹo đâu đấy.
–    Con xin lỗi. – Tôi nức nở nói
–    Xin gì lắm thế, tao không có lỗi cho mày đâu. Thôi đi! Nhức đầu lắm.
–    Hức.. hức… vâng… hức.
–    Thôi thôi, có còn trẻ con nữa đâu.
Phải mất một lúc tôi mới nín được.
–    Dạo này ba khoẻ không? – Tôi hỏi
–    Khoẻ re, đủ sinh con trai.
–    Vậy ba làm luôn một đứa đi. – Tôi trêu lại ba
–    Đang có ý định.
Tôi và ba bật cười.
–    Ba vẫn hay đùa như thế.
–    20 năm rồi mà vẫn nhớ được truyện xưa à.
–    Quên làm sao được ba.
–    Ừh, ba cũng thấy như mới hôm qua mày với con Rin còn bé xíu như con Lili bây giờ vậy.
–    Vâng.
–    Vậy giờ mày sống ra sao hả con.
–    Con đã đi làm. Làm ở công ty lớn. Nói chung là đủ để ăn chơi.
–    Ăn chơi đi rồi SIDA đó con.
–    Ba này, con ăn chơi thì cũng phải xài cái đó chứ, mấy thằng cha sản xuất ra cái đó không dành cho việc này thì để cho con nít thổi bóng bay chắc.
–    Kể cả thế cũng nguy hiểm lắm con zai à.
Hai thằng đàn ông vừa nói đến chuyện ấy vừa cười hị hị một cách dê già.
–    Hai người nói chuyện gì vui thế.
Chị tôi đã bê đồ ăn vào từ lúc nào. Cả tôi và ba cùng giật thót mình.
–    À chuyện vớ vẩn thôi. – Ba tôi phẩy phẩy tay cười trừ
–    À thì là chuyện đó ấy – Tôi nói
–    Chuyện đó là chuyện gì?
–    Chuyện đó là…
Tôi chưa kịp nói hết câu thì bị ba bịt miệng. Ba đuổi chị tôi ra ngoài, ba bảo muốn có không gian riêng cho hai ba con nói chuyện.
–    Sao ba lại bịt miệng con.
–    Con Rin nó gần 30 rồi nhưng vẫn còn ngây thơ lắm, nó chưa hề có bạn trai hay tìm hiểu về vấn đề đó đâu.
–    Hả? – Tôi há hốc mồm ngạc nhiên.
–    Tao cũng không muốn nó tìm hiểu chuyện đó, nhìn kiểu gì cũng thấy nó không khác gì học sinh cấp 3 cả. Từ tính cách đến hình dáng.
Tôi nghĩ và gật đầu đồng ý với ba, chị tôi chả khác gì học sinh cấp 3 cả. Ba lôi ra chai rượu quý, hai ba con ngồi uống rượu đấu ẩm với nhau đến gần đêm. Tôi và chị đưa ba vô phòng ngủ rồi tôi đi tắm, chị tôi và bé Lili cũng đi tắm nhưng tắm ở phòng khác nên mọi người đừng có nghĩ bậy.
Tắm nước nóng thật là sảng khoái, tắm xong tôi bước ra ngoài hành lang hướng ra cái hồ cá của ba.
Thoải mái làm sao, tôi ngồi đó hưởng cái không khí ấm cúng của ngôi nhà này.
–    Anh hai.
Từ đâu bé Lili nhảy tới ôm tôi từ sau lưng.
–    Anh đang làm gì vậy.
–    Anh đang ngắm sao, lại đây xem nè.
Tôi cho bé ngồi lên đùi mình. Chị tôi cũng đi tới ngồi cạnh tôi.
–    Hôm nay ba rất vui. – Chị nói.
–    Vâng
–    Chị cũng rất vui vì được gặp lại em.
Tôi nhìn sang chị tôi, không hiểu tại ánh trăng hay tại tôi đang say rượu nhưng tôi thấy chị tôi xinh đẹp một cách lạ thường, mùi sữa tắm từ người chị làm tôi ngất ngây. Tôi mỉm cười nhìn lên bầu trời sao, tôi kể chuyện tôi vào làm, kể việc quen lũ kia kiểu gì, kể việc thằng Rar bị người yêu nó bắt nạt… Bỗng chị tôi dựa đầu vào người tôi, tôi quay sang thì thấy chị đã ngủ gục rồi. Bé Lili cũng nằm ngủ trên đùi tôi. Tôi định đưa cả hai vào phòng nhưng lại thấy cái cảm giác được dựa và nằm trên đùi này cũng không tệ. Tôi muốn tận hưnởg cảm giác này thêm một chút.
–    Tôi có đứa em gái dễ thương này ư. – Tôi lẩm bẩm và xoa đầu bé Lili.
Quay sang chị, tôi nói:
–    Còn có một người chị xinh đẹp nữa chứ.

2 Replies to “[Fiction] Tình yêu oan trái – chương 2”

Leave a Reply to thinhtri Cancel reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

kaka :D :ic: :fuckme: :) :os: lololo :no: :cheese: :3 :hi: mmm :guro: :y: :bagia: :dichmau: T_T more »