[Sắc-hiệp][Fiction] The darkness history – Chương 34

Trước hết tặng mọi người mấy cái hài bệnh.:tentacle:

Mơ 2
Chủ nhật một ngày cả đoàn Clip-sub đi off, Pú mặt tức giận đi đến, tất cả mọi người hỏi lí do.

Pú: anh vừa đánh nhau với thằng bạn anh.

Mọi người: Tại sao?

Pú: Sáng nay nó kể đêm qua nó mơ thấy nó gặp Leah Dizon.

Mọi người: Thế thì sao?

Pú: Nó bảo nó fập em ý.

Mọi người: Thế nên mới ghen tỵ đánh nhau với nó hả.

Pú: Không phải.

Mọi người: Thế tại sao?

Pú: Sáng nay anh dậy, anh thấy lỗ đít anh đau.

Mọi người: WTFFFFF

Chương 34 – Tài năng thật của Tiền Tài (1)

Đại An nói xong rồi lại quay đầu đi tiếp.

Kỳ cô nương thì vẫn đứng im tại chỗ, mặt mũi đỏ bừng, màu đỏ lan tới tận cổ. Cô nàng đang ngượng ngùng vì lời nói của hắn.

Hắn bảo ta xinh đẹp, hắn bảo thích ta.

Kỳ cô nương trong lòng cảm thấy một điểm ngọt ngào, khoe miệng hơi nhếch lên.

Trước giờ cũng nhiều tên nói ta xinh đẹp nhưng sao khi nghe hắn nói câu đó ta lại cảm thấy vui sướng nhỉ. Không được, hắn là một tên sắc lang, ta sẽ không thích hắn đâu.

Trong đầu nàng đang đấu tranh mãnh liệt.

Hắn bảo muốn lấy ta làm thiếp.

Trên mặt Kỳ cô nương nụ cười càng ngày càng tươi, càng ngày càng rõ ràng và có điểm hạnh phúc.

Thiếp? Vợ bé? Ta mới không làm vợ bé đâu. Người xấu, đáng chết.

Kỳ cô nương dậm chân giận dỗi chu mỏ về phía Đại An rồi hứ một tiếng. Sau đó nàng quay đầu chạy về phía Cầm cô nương lao vào lòng nàng chu mồm bêu xấu Đại An.

Thấy biểu hiện này của Kỳ cô nương, Cầm cô nương chỉ biết cười mỉm, trong lòng thở dài, Kỳ nhi cũng đã động xuân tình rồi.

Đại An trở về chỗ mấy người kia, để cho Phạm Tiền băng bó vết thương trước ngực. Tiểu Hồng cùng Tiểu Thiến tận tình lâu máu cùng bụi bặm trên người Đại An. Sau đó hắn thay một bộ quần áo mới, lại đẹp zai trở lại ngay.

Vị tiểu thư kia cùng Oánh nhi đứng ngoài, mặc dù rất muốn vào trợ giúp cho Đại An nhưng lại nhận ra mình không giúp được gì.

Rất nhanh, Đại An đã thay đổi xong y phục, nhóm bốn vị hoa khôi cô nương cũng đã thống nhất xong đề tiếp theo sẽ do Họa cô nương ra đề.

Cả đoàn người lại tiếp nối nhau đi qua Họa lâu các. Mấy tên công tử thế gia nãy chứng kiến sự ngoan độc của Kỳ cô nương nên tất cả đều im thin thít, chỉ dám đi sau ngắm trộm bốn cô nàng trong đầu tự sướng mấy cảnh đè cả bốn cô kêu cha gọi mẹ ở trên giường.

Khung cảnh bên trong Họa lâu các hoàn toàn khác biệt với Kỳ lâu các, ở đây trồng toàn hoa là hoa, chim bướm tíu tít bay khắp nơi, cảnh đẹp như tranh, rất hợp với người ưa thích hội họa như Họa cô nương.

Đối với Đại An thì hắn chỉ trầm trồ khen ngợi nhưng Phạm Tài thì khác, hắn vốn thích vẽ tranh nên khi gặp cảnh tượng này thì mồm hắn há hốc đủ để nhét mấy quả trứng vịt vô.

–    Trận này để đệ lên.
Phạm Tài nói như đinh đóng cột, hùng hổ bước lên phía trước.

–    Trận này tại hạ cũng xin ứng chiến.
Vị tiểu thư kiếm thiếu gia kia cũng bước lên.

Họa cô nương vỗ tay hai cái tức thì có mấy con tỳ nữ bê khay mực cùng giá vẽ lên.

–    Chủ đề là trong phong cảnh có tình. Chúng ta bắt đầu thôi.
Họa cô nương nói rồi bắt đầu vén tay áo, cầm lấy bút lông chấm mực. Phạm Tài cùng vị tiểu thư kia cùng gật đầu sau đó cũng bước về phía giá vẽ của mình.

–    Liệu Phạm Tài thắng nổi không?
Đại An quay sang hỏi Phạm Tiền.

–    Đại ca cứ yên tâm, tam đệ chắc chắn sẽ chiến thắng, từ bé đến lớn lúc bình thường thì nó có vẻ rất nông nổi nhưng chỉ cần liên quan đến vẽ tranh thì nó rất chăm chú.
Phạm Tiền khẳng định chắc chắn.

–    Đại ca nhìn xem, ánh mắt của nó khác hoàn toàn lúc bình thường.
Nhìn theo hướng Phạm Tiền chỉ, Đại An giật mình.

Ánh mắt thằng này trông thật khác lạ, cứ như sâu thẳm không thấy đáy.

Không chỉ mình Đại An cùng Phạm Tiền nhận ra, Họa cô nương cùng mấy người khác cũng nhận ra sự thay đổi của Phạm Tài.

Người này chẳng lẽ đã tiến đến bước vong ngã chi cảnh.

Họa cô nương thất thần nhìn Phạm Tài một lúc mới giật mình nhớ ra mình còn đang trong trận đấu. Nàng nhắm mắt định thần rồi khi mở mắt ra nàng lại trầm lặng như trước. Ánh mắt của nàng cũng sâu thẳm nhưng có điểm nào đó không bằng Phạm Tài.

Ba người tay múa bút, sau hơn một canh giờ cả ba đều đã vẽ xong.

Chứng kiến ba tác phẩm mọi người đều trầm trồ không thôi. Bức tranh của Họa cô nương gồm có đôi hồ điệp trắng bay trên những nụ hoa thơm ngát, trong cảnh có tình, một đôi uyên ương hạnh phúc bên cạnh nhau.

Cũng giống như ý cảnh của bức tranh Họa cô nương vẽ, bức do vị tiểu thư kia vẻ cũng mang cảnh hạnh phúc của tình yêu dưới đôi chim đang hót líu lo trên cành cây.

Cuối cùng là bức tranh của Phạm Tài, bức tranh vẽ mặt hồ lấp loáng bóng mặt trời, xung quanh là các bông hoa. Phía trên mặt hồ Phạm Tài vẽ một đàn chuồn chuồn nhưng lại lẻ loi ra một chú bướm. Còn phía trên các bông hoa chỉ có duy nhất một con bướm. Trong cảnh có tình đúng đạt với tiêu chuẩn nhưng vượt xa hai bức kia, bởi vì trong tranh của Phạm Tài có đầy đủ cả uyên ương hồ điệp nhưng lại bị ngăn cách bởi đàn chuồn chuồn, đã vậy dòng sông in bóng mặt trời làm người khác nhìn vào thấy ngay đó là ánh hoàng hôn gợi cho mọi người một nỗi u buồn khó tả.

Ngay khi nhìn thấy tác phẩm của Phạm Tài, phân định thắng thua đã rõ ràng. Cũng khó trách hai người Họa cô nương và vị tiểu thư kia. Cả hai vốn đã sống trong nhung lụa, đã vậy cả hai còn rất trẻ, đều là nữ nhi nên hay mơ mộng đến một cuộc tình hạnh phúc, chưa từng trải qua yêu đương thật sự nên không thể tả thực được tình yêu đắng cay mặn ngọt.
Phạm Tài thì khác, từ bé đã phải sống xa phụ mẫu, đã thế còn được Đại An nhồi cho một đống bài học về tình yêu tình dục. Và đương nhiên là những bài học của Đại An rất thú vị và bổ ích nên Phạm Tài cùng Phạm Tiền nhà ta luôn luôn lắng nghe và lâu lâu mới hiểu.

–    Tiểu nữ xin nhận thua trước hai vị thiếu gia.
Họa cô nương tự nhận thua, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười kèm theo chút ít ngượng ngùng liếc nhìn Phạm Tài.

–    Tại hạ cũng xin nhận thua trước vị công tử đây.
Vị tiểu thư kia cũng lên tiếng theo.

–    Trận thứ hai cũng đã chấm dứt, nhân tiện chúng ta cùng sang trận thứ ba luôn, đó là làm thơ cho ba bức họa này.
Thi cô nương đứng dậy tuyên bố nhóm ba người Đại An thắng cuộc và tiếp tục sang trận thứ ba luôn.

Nàng đi về phía bức tranh của Họa cô nương, chau mày suy nghĩ một lúc rồi cầm lấy bút.
–    Tiểu nữ xin phép được viết trước.

Nhẹ nhàng cầm lấy bút, nàng viết lên bức tranh của Họa cô nương mấy dòng chữ như chim bay bướm lượn hết sức đẹp mắt.

Uyên ương hoa vũ bát ngát xuân,
Hồ điệp bay lượn hạnh phúc tuần,
Hồng thắm một vùng hoa bướm đó,
Đôi ta vui đùa dưới nắng xuân.

–    Hay.
Không hiểu ai hét lên trước một câu “Hay”, sau đó càng nhiều người vỗ tay khen hay hơn.

–    Đúng là rất hay.
Vị tiểu thư kia gật gù, khen ngợi tài làm thơ của Thi cô nương rồi quay sang hỏi Y Y.
–    Y Y tỷ tỷ, liệu tỷ có thể làm một bài thơ khác hay hơn không.

Y Y không những ham học y thuật mà nàng cũng rất thích làm thơ, ngâm thơ. Ở nước Đại Minh nàng cũng được xưng là tài nữ nhưng đứng trước vị Thi cô nương nàng không có nắm chắc được mình sẽ làm ra bài thơ hay hơn thế.

Suy nghĩ một hồi, Y Y đành lắc đầu xấu hổ.

–    Được rồi, vậy ta sẽ không lên trận này nữa.
Vị tiểu thư thấy Y Y lắc đầu liền ra quyết định như thế. Nàng cũng đứng dậy nói nhận thua luôn.

–    Phạm Tiền, ta thấy đệ thường hay viết văn thơ, với cả vụ lúc nãy đệ truyền âm hai câu thơ cho ta, ta chắc chuyện này không làm khó đệ được nhỉ.
Đại An cười khẩy, quay sang nói với Phạm Tiền.

Hóa ra lúc nãy hai câu thơ kia lại là do Phạm Tiền sử dụng truyền âm bí thuật để nhắc cho Đại An. Thế mà lúc đó Đại An tỏ ra chính mình mới là kẻ sáng tác mới kinh.

Phạm Tiền nhếch miệng cười mỉa.
–    Đại ca cứ tin ở đệ.

Nói rồi hắn bước về phía bức tranh của Phạm Tài, trước khi đi hẳn vẫn còn cố nói một câu với Đại An.
–    Một khi đệ cùng làm với tam đệ thì không ai có thể đánh bại tụi đệ cả.

Đại An ngây người nhìn theo bóng lưng của Phạm Tiền một lúc mới mỉm cười.

Hắc. Thằng này hóa ra trước giờ toàn là cố tình giả vờ ngu à.

5 Replies to “[Sắc-hiệp][Fiction] The darkness history – Chương 34”

Leave a Reply to Kyris Cancel reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

kaka :D :ic: :fuckme: :) :os: lololo :no: :cheese: :3 :hi: mmm :guro: :y: :bagia: :dichmau: T_T more »