[Sắc-hiệp][Fiction] Lịch sử đen tối – The darkness history

Tiêu đề việt: Lịch sử đen tối
Tiêu đề anh (Dịch sai đừng chém): The darkness history
Nguyên tác: viet0351 (Dục lão)
Thể loại: Lịch sử (chém gió lịch sử), sắc hiệp (đương nhiên), harem (ngày xưa mà, 5 thê 7 thiếp là bình thường)

Chap đầu là thời hiện đại nên chưa xưng hô cho giống sắc hiệp, các chap sau chắc chắn sẽ có khẩu vị của sắc hiệp… mong anh em đừng chém…


Giới thiệu

Truyện kể về một thằng nhóc 17 tuổi tên Đức Anh, sống ở thế kỉ 21. Là một học sinh cá biệt, suốt ngày chỉ biết đánh nhau, nhưng lại là một đứa đầy mưu mẹo và xảo quyệt. Sau một lần đánh nhau bị thương nặng, hắn được một cô gái cứu chữa. Mê đắm bởi sắc đẹp của cô gái hắn nằng nặc đòi quan hệ với cô. Ngay sau khi thoả mãn thú tính của hắn, cô gái biến mất và để lại cho hắn một mảnh kim bài cổ. Hắn quá đắm say với nhan sắc của cô gái nên quyết định tìm bằng được cô gái đó, quyết định đó khiến hắn bị lạc vào quá khứ vào năm 1398, vì không hề học sử sách hắn đã khiến lịch sử Việt Nam bị thay đổi một phần và mắc phải lời nguyền không thể già. Và rồi truyền thuyết về một kẻ mang cái tên Đại An ra đời…

Chương 1 – Truyền nhân long tộc


Câu truyện bắt đầu…
Ngày 28 tháng 9 năm 2009

–    Ê, Đức Anh, cậu lại đi đánh nhau nữa hả.
Một cô gái lẽo đẽo theo sau một thằng nhóc cấp ba quần áo xốc xếch như thể mới vừa vật lộn với ai xong. Thằng nhóc đó chính là nhân vật chính của bộ truyện này, đương nhiên là nó vừa đi vật lôn với một lũ côn đồ khác về. Còn cô gái đi bên cạnh nó chính là cô bạn nối khố của nó.

–    Bớt lải nhải đi, nhức đầu quá – Nó cằn nhằn

–    Cậu… cậu nói thế mà nghe được hả? – Cô bạn nó hét lên – Tớ có lòng tốt hỏi thăm mà cậu lại nói thế sao?

–    Chuyện của tôi thì liên quan gì đến cô. Bớt lo chuyện bao đồng đi, bà tám à.

–    Cậu… cậu là đồ ngốc… – Cô bé hét lên, hai nước mắt trào ra.
Trước khi chạy mất cô vẫn kịp tặng cho nó một cái tát đáng nhớ.

“Chết tiệt, con mụ này bị dở hơi à?” nó lẩm bẩm tức giận trong đầu. Không biết nên nói nó ngu hay bị thiểu năng nữa, chắc các bạn cũng đoán ra cô bạn nối khố của nó đang có í với nó rồi phải không.

Nó hậm hực rảo bước về nhà trong cơn tức. Đang đi thì bỗng một viên gạch bay vụt về phía nó. Với bản năng của một kẻ chuyên đánh nhau có thâm niên trong nghề lâu năm, nó dễ dàng né sang một bên và dùng tay bắt lấy viên gạch. Ném mạnh viên gạch xuống mặt đất khiến nó vỡ tan tành, nó hét lên:
–    Thằng chó chết nào ném tao khôn hồn thì bước ra đây mau.

–    Hoan hô.
Tiếng vỗ tay vang lên, một kẻ mặc một quần áo kị dị bước ra, khuôn mặt hắn có một vết sẹo dài chéo trên mặt từ trán xuống cằm với một bên mắt bị chột. Có vẻ như hắn bị ai đó chém vô mặt.
–    Không hổ danh là một trong tám bát long của Long tộc. Có thể một tay bắt gọn viên gạch đó. Tuyệt! Tuyệt lắm!

Cái gì là bát long với cả Long tộc, thằng cha này xem nhiều phim chưnởg quá bị ấm đầu chăng.
–    Ngươi điên quá, bát long cái gì cơ chứ?

–    Ồ, vậy ra thiếu chủ chưa nhận ra thân phận thật của mình.

–    Thân phận cái củ kẹc, điên vừa thôi, nói năng bựa vãi hàng.

–    Chậc, vậy tại hạ xin được nói thẳng, có phải trên ngực trái của thiếu chủ có mang một vết bớt hình con rồng phải không?

–    Lại nói nhảm, trên ngực ta không hề có một con rồng nào cả.
Nói dứt lời nó tự tay xé phanh cái áo sơ mi đồng phục để lộ ra bộ ngực vạm vỡ, đúng là trên ngực trái nó không hề có đến một nốt ruồi nói chi là đến vết bớt. Tên bựa nhân kia cứng họng, mồm há hốc như không tin vào mắt mình, hắn lầm bầm:
–    Không thể nào rõ ràng ta thấy có khí của truyền nhân loài rồng phát ra từ người hắn cơ mà?

Hắn cố suy nghĩ một lúc rồi một ánh sáng loé lên trong đầu hắn “Không xong, khí này không phải phát ra từ người tên tiểu tử kia, đó là khí của truyền nhân long tộc để lại trên người hắn. Nhìn kĩ mới thấy khí đó chỉ phát ra rất mỏng manh từ khuôn mặt của tên tiểu tử.”

–    Xin lỗi, tại hạ nhìn lầm người, tại hạ xin được phép cáo lui.
Nói xong, tên kì dị đó biến mất như tan vào không khí.

“Quái lạ, mình bị hoa mắt à, sao mình thấy hắn như là tan thành mây khói vậy, thôi mặc kệ, nhưng mà cái vụ vết bớt trước hình như nó có chút khái niệm gì đó liên quan đến nó.”

***
Bước chân về đến nhà, hắn vứt bỏ cặp sách ra góc tường rồi nhảy lên chiếc giường của nó. Khắc hẳn với bề ngoài ưa đánh nhau và là học sinh cá biệt, căn nhà nó chỗ nào cũng rất ngăn nắp.

Nó sống một mình từ khi vào cấp 3, mẹ nó mất khi mới sinh ra nó, còn ông bô nó thì là một doanh nhân thành đạt. Không những thế ông còn là một kẻ trăng hoa, nó tự nhủ không biết nó có bao nhiêu người em đây. Lí do nó chắc chắn nó là anh cả bởi vì rất đơn giản thôi, ba mẹ nó quan hệ với nhau khi cả hai mới có 16 tuổi. Vì sức khoẻ yếu ớt và còn trẻ đã sinh nên mẹ nó mới mất. Ba nó thì ngay từ bé đã là một thần đồng nên ngay sau khi tốt nghiệp cấp 3 đã tự mình đi làm rồi phất lên rất nhanh chỉ sau một năm. Có lẽ cái khoản đầu óc mưu mẹo và xảo quyệt của nó được thừa hưởng từ ba.

Vì ba nó là một doanh nhân thành đạt, đứng đầu một liên minh công ty rất lớn công thêm khoản chơi gái thành thần nên không thời gian dành cho ông con quý tử nên nó mới ra ở riêng. Hàng tháng vẫn nhận tiền trợ cấp từ ông già.
Căn nhà mới này ở khác quận với căn nhà ông bô nó ở. Và đương nhiên phải nhắc tới cô bạn nối khố của nó thì ở sát vách nhà ông bô nó.

***
Nằm dài trên giường một lúc nó quyết định đi nấu gì ăn nhưng rồi nó phát hiện ra tủ lạnh không còn gì ăn cả, nó lại không thích ăn đồ khô vì nó không đủ chất dinh dưỡng. Nó đành thở dài định lết cái cơ thể vạm vỡ do đánh nhau nhiều của mình ra chợ.

Nhưng ngay khi định bước chân ra khỏi cửa, nó nghe có tiếng nói phát ra từ bên ngoài có liên quan đến từ “long” với “dấu ấn”. Tí tò mò nổi lên nó áp tai vào cửa để nghe ngóng, ở ngoài có hai giọng đàn ông đang nói chuyện với nhau.

–    Ngươi nói sao? Ngươi nhận lầm người? Chết tiệt, sao lại bất cẩn như thế?

–    Xin lỗi ngài, nhưng thuộc hạ cũng đã tìm ra manh mối, chỉ cần bám theo kẻ kia chúng ta có thể dễ dàng tìm ra truyền nhân long tộc.

–    Ngươi phải làm cho tốt, chúng ta phải tìm ra kẻ đó thật nhanh và giết hắn trước khi hắn thức tỉnh. Người rõ chứ?

–    Thuộc hạ rõ, thưa đại quan.

“Giết” “truyền nhân long tộc”, mấy cái này giống với kẻ hồi chiều nó gặp. Chết tiệt thật, rốt cuộc lũ này là ai cơ chứ. Mà cái vết bớt này nó có nhớ mang máng là đã từng thấy ở đâu rồi mà không thể nhỡ rõ ràng được.
“Bính bong” chuông cửa nhà nó kêu khiến nó giật mình. Nó mở cửa ra và đứng ngoài đó là cô bạn nối khố của mình.

–    Cô đến đây làm gì?

–    Tớ… tớ muốn mang ít thuốc và bông băng cho cậu, với cả hôm qua tớ thấy nhà cậu không còn thức ăn nên đem tới một ít.
Cô bé mặt đỏ ửng líu ríu nói và đưa lên trước hai túi đồ, 1 túi đựng đầy thuốc men, 1 túi thì đầy rau củ quả với trứng và thịt.

“Đúng lúc mình đang cần mấy thứ này” nó nghĩ một lát rồi để cho cô bé vào nhà. Nó từ chối để cô bé nấu ăn mà tự mình đứng bếp.

Nhìn cái lưng đứng bếp của nó, cô bé bổng chột dạ và nói:
–    Cậu còn nhớ hồi chúng ta còn bé không? Hồi đó chúng ta…

–    … Chúng ta hay tắm chung chứ gì?
Nó đốp chát ngay khi cô bé định nói tiếp.

–    Cậu… cậu, đồ thô bỉ.
Cô bé đỏ mặt tím tái vì câu nói của nó.

Ha ha ha, nó cười lớn rồi trong đầu nó chợt loé lên một ánh sáng. “Tắm chúng” “tắm chung” “tắm à?”.

–    Phải rồi.
Nó hét thật to làm cho cô bé giật mình ngơ ngác

–    Phải cái gì cơ?
Nó tiến lại chỗ cô bé và nắm tay cô bé thật mạnh kéo vào trong phòng ngủ. Nó đóng cửa và khoá lại, đẩy cô bé lên giường và ghé sát mặt vào người cô bé. Hơi thở của thằng con trai và vẻ mặt của nó khiến cô bé sợ hãi.

–    Cậu… cậu định làm gì?
Cô bé sợ hãi rên lên với giọng run run, yếu ớt đẩy cái cơ thể đầy nam tính của nó ra xa. Nhưng nó không ngừng tiến tới, nắm lấy cổ áo cô bé.

–    Chúng… chúng ta không nên làm chuyện này…
Như thể không nghe thấy những lời nói của cô bé, nó dùng sức xé phanh cái áo ngoài của cô bé ra rồi thật nhanh cái áo lót.
–    AAAAAAAAAAAAAA…

Trước mặt nó là một cô gái với bầu ngực trần lộ liễu vừa trắng vừa mịn, hai cái bánh bao nhấp nhô lên xuống cùng nhịp với hơi thở của cô gái… hai hạt nhũ hồng hồng xinh xắn cũng nhấp nhô theo.

Bất kì thằng đàn ông khoẻ mạnh nào trong hoàn cảnh này cũng cùng nghĩ tới một chuyện đó là “chuyện đó”, nhưng đối với nó thì lại khác, trong trí óc nó tràn ngập một cảm giác bất an bởi vì cô gái đó, trước ngực trái cô có hình một con rồng…

Cô bé khóc và tát mạnh vào mặt nó rồi cố gắng túm lấy góc áo che đi bộ ngưc trần của mình. Cô nhìn nó và hét một câu mà nó không thể nghe thấy rồi chạy mất.
Nhìn theo bóng cô bạn nối khố biến mất sau cánh cửa, nó ngồi phịch xuống giường, hai tay ôm đầu:
–    Chết tiệt, mình phải làm gì đây…?

Câu truyện bắt đầu…
Ngày 28 tháng 9 năm 2009

–    Ê, Đức Anh, cậu lại đi đánh nhau nữa hả.
Một cô gái lẽo đẽo theo sau một thằng nhóc cấp ba quần áo xốc xếch như thể mới vừa vật lộn với ai xong. Thằng nhóc đó chính là nhân vật chính của bộ truyện này, đương nhiên là nó vừa đi vật lôn với một lũ côn đồ khác về. Còn cô gái đi bên cạnh nó chính là cô bạn nối khố của nó.

–    Bớt lải nhải đi, nhức đầu quá – Nó cằn nhằn

–    Cậu… cậu nói thế mà nghe được hả? – Cô bạn nó hét lên – Tớ có lòng tốt hỏi thăm mà cậu lại nói thế sao?

–    Chuyện của tôi thì liên quan gì đến cô. Bớt lo chuyện bao đồng đi, bà tám à.

–    Cậu… cậu là đồ ngốc… – Cô bé hét lên, hai nước mắt trào ra.
Trước khi chạy mất cô vẫn kịp tặng cho nó một cái tát đáng nhớ.

“Chết tiệt, con mụ này bị dở hơi à?” nó lẩm bẩm tức giận trong đầu. Không biết nên nói nó ngu hay bị thiểu năng nữa, chắc các bạn cũng đoán ra cô bạn nối khố của nó đang có í với nó rồi phải không.

Nó hậm hực rảo bước về nhà trong cơn tức. Đang đi thì bỗng một viên gạch bay vụt về phía nó. Với bản năng của một kẻ chuyên đánh nhau có thâm niên trong nghề lâu năm, nó dễ dàng né sang một bên và dùng tay bắt lấy viên gạch. Ném mạnh viên gạch xuống mặt đất khiến nó vỡ tan tành, nó hét lên:
–    Thằng chó chết nào ném tao khôn hồn thì bước ra đây mau.

–    Hoan hô.
Tiếng vỗ tay vang lên, một kẻ mặc một quần áo kị dị bước ra, khuôn mặt hắn có một vết sẹo dài chéo trên mặt từ trán xuống cằm với một bên mắt bị chột. Có vẻ như hắn bị ai đó chém vô mặt.
–    Không hổ danh là một trong tám bát long của Long tộc. Có thể một tay bắt gọn viên gạch đó. Tuyệt! Tuyệt lắm!

Cái gì là bát long với cả Long tộc, thằng cha này xem nhiều phim chưnởg quá bị ấm đầu chăng.
–    Ngươi điên quá, bát long cái gì cơ chứ?

–    Ồ, vậy ra thiếu chủ chưa nhận ra thân phận thật của mình.

–    Thân phận cái củ kẹc, điên vừa thôi, nói năng bựa vãi hàng.

–    Chậc, vậy tại hạ xin được nói thẳng, có phải trên ngực trái của thiếu chủ có mang một vết bớt hình con rồng phải không?

–    Lại nói nhảm, trên ngực ta không hề có một con rồng nào cả.
Nói dứt lời nó tự tay xé phanh cái áo sơ mi đồng phục để lộ ra bộ ngực vạm vỡ, đúng là trên ngực trái nó không hề có đến một nốt ruồi nói chi là đến vết bớt. Tên bựa nhân kia cứng họng, mồm há hốc như không tin vào mắt mình, hắn lầm bầm:
–    Không thể nào rõ ràng ta thấy có khí của truyền nhân loài rồng phát ra từ người hắn cơ mà?

Hắn cố suy nghĩ một lúc rồi một ánh sáng loé lên trong đầu hắn “Không xong, khí này không phải phát ra từ người tên tiểu tử kia, đó là khí của truyền nhân long tộc để lại trên người hắn. Nhìn kĩ mới thấy khí đó chỉ phát ra rất mỏng manh từ khuôn mặt của tên tiểu tử.”

–    Xin lỗi, tại hạ nhìn lầm người, tại hạ xin được phép cáo lui.
Nói xong, tên kì dị đó biến mất như tan vào không khí.

“Quái lạ, mình bị hoa mắt à, sao mình thấy hắn như là tan thành mây khói vậy, thôi mặc kệ, nhưng mà cái vụ vết bớt trước hình như nó có chút khái niệm gì đó liên quan đến nó.”

***
Bước chân về đến nhà, hắn vứt bỏ cặp sách ra góc tường rồi nhảy lên chiếc giường của nó. Khắc hẳn với bề ngoài ưa đánh nhau và là học sinh cá biệt, căn nhà nó chỗ nào cũng rất ngăn nắp.

Nó sống một mình từ khi vào cấp 3, mẹ nó mất khi mới sinh ra nó, còn ông bô nó thì là một doanh nhân thành đạt. Không những thế ông còn là một kẻ trăng hoa, nó tự nhủ không biết nó có bao nhiêu người em đây. Lí do nó chắc chắn nó là anh cả bởi vì rất đơn giản thôi, ba mẹ nó quan hệ với nhau khi cả hai mới có 16 tuổi. Vì sức khoẻ yếu ớt và còn trẻ đã sinh nên mẹ nó mới mất. Ba nó thì ngay từ bé đã là một thần đồng nên ngay sau khi tốt nghiệp cấp 3 đã tự mình đi làm rồi phất lên rất nhanh chỉ sau một năm. Có lẽ cái khoản đầu óc mưu mẹo và xảo quyệt của nó được thừa hưởng từ ba.

Vì ba nó là một doanh nhân thành đạt, đứng đầu một liên minh công ty rất lớn công thêm khoản chơi gái thành thần nên không thời gian dành cho ông con quý tử nên nó mới ra ở riêng. Hàng tháng vẫn nhận tiền trợ cấp từ ông già.
Căn nhà mới này ở khác quận với căn nhà ông bô nó ở. Và đương nhiên phải nhắc tới cô bạn nối khố của nó thì ở sát vách nhà ông bô nó.

***
Nằm dài trên giường một lúc nó quyết định đi nấu gì ăn nhưng rồi nó phát hiện ra tủ lạnh không còn gì ăn cả, nó lại không thích ăn đồ khô vì nó không đủ chất dinh dưỡng. Nó đành thở dài định lết cái cơ thể vạm vỡ do đánh nhau nhiều của mình ra chợ.

Nhưng ngay khi định bước chân ra khỏi cửa, nó nghe có tiếng nói phát ra từ bên ngoài có liên quan đến từ “long” với “dấu ấn”. Tí tò mò nổi lên nó áp tai vào cửa để nghe ngóng, ở ngoài có hai giọng đàn ông đang nói chuyện với nhau.

–    Ngươi nói sao? Ngươi nhận lầm người? Chết tiệt, sao lại bất cẩn như thế?

–    Xin lỗi ngài, nhưng thuộc hạ cũng đã tìm ra manh mối, chỉ cần bám theo kẻ kia chúng ta có thể dễ dàng tìm ra truyền nhân long tộc.

–    Ngươi phải làm cho tốt, chúng ta phải tìm ra kẻ đó thật nhanh và giết hắn trước khi hắn thức tỉnh. Người rõ chứ?

–    Thuộc hạ rõ, thưa đại quan.

“Giết” “truyền nhân long tộc”, mấy cái này giống với kẻ hồi chiều nó gặp. Chết tiệt thật, rốt cuộc lũ này là ai cơ chứ. Mà cái vết bớt này nó có nhớ mang máng là đã từng thấy ở đâu rồi mà không thể nhỡ rõ ràng được.
“Bính bong” chuông cửa nhà nó kêu khiến nó giật mình. Nó mở cửa ra và đứng ngoài đó là cô bạn nối khố của mình.

–    Cô đến đây làm gì?

–    Tớ… tớ muốn mang ít thuốc và bông băng cho cậu, với cả hôm qua tớ thấy nhà cậu không còn thức ăn nên đem tới một ít.
Cô bé mặt đỏ ửng líu ríu nói và đưa lên trước hai túi đồ, 1 túi đựng đầy thuốc men, 1 túi thì đầy rau củ quả với trứng và thịt.

“Đúng lúc mình đang cần mấy thứ này” nó nghĩ một lát rồi để cho cô bé vào nhà. Nó từ chối để cô bé nấu ăn mà tự mình đứng bếp.

Nhìn cái lưng đứng bếp của nó, cô bé bổng chột dạ và nói:
–    Cậu còn nhớ hồi chúng ta còn bé không? Hồi đó chúng ta…

–    … Chúng ta hay tắm chung chứ gì?
Nó đốp chát ngay khi cô bé định nói tiếp.

–    Cậu… cậu, đồ thô bỉ.
Cô bé đỏ mặt tím tái vì câu nói của nó.

Ha ha ha, nó cười lớn rồi trong đầu nó chợt loé lên một ánh sáng. “Tắm chúng” “tắm chung” “tắm à?”.

–    Phải rồi.
Nó hét thật to làm cho cô bé giật mình ngơ ngác

–    Phải cái gì cơ?
Nó tiến lại chỗ cô bé và nắm tay cô bé thật mạnh kéo vào trong phòng ngủ. Nó đóng cửa và khoá lại, đẩy cô bé lên giường và ghé sát mặt vào người cô bé. Hơi thở của thằng con trai và vẻ mặt của nó khiến cô bé sợ hãi.

–    Cậu… cậu định làm gì?
Cô bé sợ hãi rên lên với giọng run run, yếu ớt đẩy cái cơ thể đầy nam tính của nó ra xa. Nhưng nó không ngừng tiến tới, nắm lấy cổ áo cô bé.

–    Chúng… chúng ta không nên làm chuyện này…
Như thể không nghe thấy những lời nói của cô bé, nó dùng sức xé phanh cái áo ngoài của cô bé ra rồi thật nhanh cái áo lót.
–    AAAAAAAAAAAAAA…

Trước mặt nó là một cô gái với bầu ngực trần lộ liễu vừa trắng vừa mịn, hai cái bánh bao nhấp nhô lên xuống cùng nhịp với hơi thở của cô gái… hai hạt nhũ hồng hồng xinh xắn cũng nhấp nhô theo.

Bất kì thằng đàn ông khoẻ mạnh nào trong hoàn cảnh này cũng cùng nghĩ tới một chuyện đó là “chuyện đó”, nhưng đối với nó thì lại khác, trong trí óc nó tràn ngập một cảm giác bất an bởi vì cô gái đó, trước ngực trái cô có hình một con rồng…

Cô bé khóc và tát mạnh vào mặt nó rồi cố gắng túm lấy góc áo che đi bộ ngưc trần của mình. Cô nhìn nó và hét một câu mà nó không thể nghe thấy rồi chạy mất.
Nhìn theo bóng cô bạn nối khố biến mất sau cánh cửa, nó ngồi phịch xuống giường, hai tay ôm đầu:
–    Chết tiệt, mình phải làm gì đây…?

8 Replies to “[Sắc-hiệp][Fiction] Lịch sử đen tối – The darkness history”

  1. Sắc Hiệp là chỉ tiểu thuyết có những cảnh 18+, xxx. Miêu tả rõ ràng ‘núi non’, ‘rừng rậm’ ra sao, hị hị. Nhưng nó có cốt truyện đàng hoàng, rõ ràng hơn hẳn ba cái truyện người lớn trên mạng vào mà chỉ có xxx với yyy. Từa tựa Lộc Đỉnh Ký.

    Nhân vật chính truyên này từa tựa như Hướng Nhật trong Đỉnh Cấp Lưu Manh. Tài cao, vô sĩ, dâm đãng có thân phận lớn.

  2. Sếp ơi!
    “Hiệp sắc” là gì vậy em không hiểu, nó có cùng kiểu với fanfic không

  3. sao chuyện này giống giống kiểu cốt truyện anime với hen gom lại ấy nhỉ. nhưng mà bác ducanh chém gió cũng kinh thiệt ấy nhỉ

  4. Woa pác Dục lão tưởng tượng ra câu truyện này hay phết. Đang mong chờ phần 2 của pác đó. ^_^

Leave a Reply to tenran Cancel reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

kaka :D :ic: :fuckme: :) :os: lololo :no: :cheese: :3 :hi: mmm :guro: :y: :bagia: :dichmau: T_T more »