[Sắc-hiệp][Fiction] The darkness history – Chương 17

Clip-sắc á há há

xin ít cm nào

Chương 17 – “Chết” vì mỹ nhân

Sau khi nhận Đại An làm con nuôi, Trần lão cũng lôi hai tên Tiền Tài ra nhận chúng làm đệ tử và truyền dậy cho chúng hai bộ võ công. Phạm Tài vì yêu thích sự cuồng mãnh nên hắn học Quỷ Hồn Đao. Phạm Tiền thì yêu thích khí thế nho nhã nên học Phiêu Vân Kiếm.

Cả hai đều rất thông minh, nhanh chóng lĩnh ngộ hai môn võ công tuyệt thế làm cho Trần lão rất cao hứng cười ha hả suốt ngày.

Những lúc không luyện tập cả hai đều bám theo hai tỉ muội Triệu Mai, Triệu Lan. Chính là hai cô nàng luôn đi theo Trần Oanh. Triệu Mai thì học Hồ Điệp Kiếm nên Phạm Tiền luôn bám theo cô xin được trợ giúp vãi chỗ kiếm pháp không hiểu. Triệu Lan thì học Vạn Kiếp Đao nên Phạm Tài cũng bắt chước ông anh họ làm trò xin trợ giúp.

Ban đầu khi thấy hai anh em họ Phạm “dâm đãng” hai cô đều ngượng ngùng tránh xa. Nhưng khi hai tên lấy lí do bàn luận võ công, hai nàng đều phải miễn cưỡng tiếp chuyện chúng.

Đại An nhiều lúc thắc mắc không hiểu sao tên Phạm Tài kia lại có hứng thú với cô nàng Triệu Lan, đến cuối cùng hắn mới phát hiện ra Triệu Lan mới chỉ có 13 tuổi, còn Triệu Mai thì 15 tuổi. Con mẹ nó, 13 15 mà trông như thiếu nữ hoài xuân 18 tuổi ấy.

Dần dần, càng nói chuyện càng hăng say, cộng thêm sự tuấn mĩ của hai tên, hai cô nàng cũng cảm thấy thích được nói chuyện với hai đứa nó.

Nhiều khi trong lúc bàn luận võ công, hai tên đều lợi dụng chiếm tiện nghi của hai cô nàng khiến hai cô nàng mặt đỏ tía tai, đầu cúi gằm.

Thật ra hai tên cũng mê luyến sắc đẹp của Trần Oanh, nhưng mà Đại An đã cảnh cáo hai tên nếu dám mơ tưởng đến Trần Oanh của hắn thì hắn sẽ chặt hai tiểu đệ đệ của hai thằng.

Hai tên cảm thấy rất bất mãn cùng nói: Trần Oanh bao giờ là của đại ca chứ. Vừa nói xong cả hai tên đã bị Đại An đè ra tẩm quất cho mấy phát hết dám kêu.

Cứ lợi dụng những khi Trần Oanh ở một mình, Đại An lại chạy ra tán phét với cô, luôn miệng gọi cô là Hảo muội muội khiến cô nàng đỏ bừng mặt mũi. Nói thật, Đại An trời sinh là khắc tinh của con gái, miệng lưỡi hắn dẻo như kẹo kéo, nói một hồi là làm cho Trần Oanh nhà ta cười duyên khúc khích không ngừng.

–    Nơi kia thật là đẹp.
Trần Oanh cảm thán. Lúc này đây, nàng đang cùng Đại An cưỡi ngựa dạo quanh một ngọn núi. Cả đoàn người đang nghỉ chân, hai cô nàng họ Triệu đã bị hai tên họ Phạm kéo đi hú hí ở một nơi khác rồi nên Đại An cũng không chịu thua kém, kéo theo Trần Oanh đi dạo chơi.

Thật không ngờ, ở nơi vùng núi hoang vu lại có một đồng cỏ xanh biếc đẹp đẽ đến vậy. Cả hai nhảy xuống ngựa, cột ngựa vào một gốc cây rồi cùng tiến vào đồng cỏ xanh. Rải rác trên đồng cỏ có những bông hoa đủ màu sắc trông rất bắt mắt.

Trần Oanh tung tăng nhảy nhót, rồi cúi đầu ngửi mùi hương của những bông hoa đầy màu sắc kia.

Ngắm nhìn cảnh một mĩ nữ mới 16 tuổi xuân chạy nhảy khiến cho trái tim Đại An như đang phi ngựa, đập liên hồi như trống trường.

Mẹ kiếp, ta phi, tự nhiên lại liên hệ tới trống trường.

Thông cảm, Đại An nhà ta cực kì ghét trường học.

Hắn chạy tới ngắt lấy một bông hoa màu lam (xanh da trời) cài lên tóc của Oanh nhi.
Cảm thấy hành động thân mật của hắn, hai má của nàng đỏ bừng lên.

Trời ạ, sao hắn lại có thể như thế chứ, thật đúng là người xấu, chẳng lẽ hắn không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao.

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Oanh nhi nhà ta lại rất thích với hành động lỗ mãng này của hắn. Tim Oanh nhi cũng bắt đầu gia tốc.

Đúng là người xưa nói không sai, trai không xấu thì gái không yêu.

Thực chất ngay từ lần đầu tiên mới gặp mặt cô đã có ấn tượng rất tốt với Đại An. Từ bé cô đã không thích học võ thuật. Phụ mẫu của nàng cũng hết mực cưng chiều nàng nên không ép nàng học võ. Tuy không học võ nhưng cô lại rất thích học đàn, học thơ. Đến lúc năm cô 13 tuổi, cô đã được xưng làm tài nữ. Mặc dù mang phận nữ nhi không thể tham gia thi lấy danh phận trong chốn quan trường, nhưng những công tử thế gia và những vị tài tử đều rất hâm mộ tài học của cô.

Lần này cô theo phụ thân đi tới nhà người quen của phụ thân trở về. Đang trên đường trở về thì gặp phải toán “cướp”. Biết phụ thân không thể ra mặt, cả đoàn người chỉ còn có mỗi hai tỷ muội Triệu Mai, Triệu Lan là có võ công. Cảm giác đây sẽ là lần cuối cùng mình có mặt trên đời. Cô thấy hối hận vì không chịu học võ. Trong đầu cô hiện lên hình ảnh một thiếu nữ, giá mà mình cũng giống như nàng, chịu khó học võ thì tốt.

Trong lúc tuyệt vọng thì phía ngoài vang lên tiếng chém giết, cô kéo rèm hé ra thì thấy ba thiếu niên đang lao vào đánh nhau với 50 tên “cướp”. Thấy từng tên “cướp” ngã xuống lại bị một người cực kì đẹp zai tẩn cho tới ngất. Cô cảm thấy người này thật lạ lùng, luôn muốn tìm mấy tên không có khả năng chiến đấu để đánh. Trong đầu cô kết luận người này thật sự rất xấu.

Đến khi nhìn thấy hắn thi triển Đại Pháo Oanh Thiên, cô mới biết sức lực thật sự của người đó. Nhưng cô dù sao vẫn là thiếu nữ, nhìn thấy cảnh máu me làm cô không dám coi tiếp. Chỉ nhìn chằm chằm vào bóng dáng người thanh niên đó, cô bỗng phát hiện ra toàn thân người đó đang run lẩy bẩy, đến lúc người đó đưa hai tay ra sau lưng, cô đã phải bịt miệng để không ngăn mình hét ra tiếng. Hai bàn tay của hắn nát bấy, máu thịt bầy nhầy. Cô biết đây là hắn đã vận dụng hết sức mạnh của mình để đe dọa lũ cướp kia.

Mặc dù bị thương rất nặng nhưng hắn vẫn cố đứng che chắn cho đoàn người của cô. Lúc này đây trái tim thiếu nữ của cô đã rung động lần đầu tiên, hình ảnh bóng lưng to lớn đang che chắn cho cô in sâu vào tâm trí của cô.

Sau khi lũ cướp kia bị phụ thân của cô dọa chạy, người thanh niên đó ộc ra một ngụm máu đỏ tươi rồi ngã xuống làm cho trái tim cô quặn thắt vội vàng kéo theo tỷ muội hộ Triệu xuống xe.

–    Hảo muội muội, đang nghĩ gì vậy.
Giọng nói của Đại An đánh thức dòng suy nghĩ của nàng. Ngẩng mặt lên thấy khuôn mặt tươi cười của Đại An khiến cho nàng bối rối không biết làm gì.

–    Hảo muội muội, chúng ta ra kia xem thôi.
Đại An chỉ tay ra phía xa xa, nơi có một bông hoa màu đỏ như lửa, trông rất đẹp. Thấy bông hoa đó, Oanh nhi rất thích thú cộng thêm việc tránh khỏi tình huống khó xử bây giờ nên nàng chạy rất nhanh ra đó.

Đại An cười ha ha đuổi theo, khi sắp đến nơi bỗng Đại An cảm thấy có gì đó không đúng, hắn hét lớn.
–    Oanh nhi, cẩn thận.

Oanh nhi nghe thấy hắn gọi tên của mình một cách rất thân mật làm cô nàng mặt đỏ ửng, không dám quay đầu lại, tiếp tục chạy về phía trước.
Không tốt.

Thấy Oanh nhi vẫn chạy tiếp, hắn phóng mắt nhìn xa xa, đến giờ hắn đã hiểu chuyện gì không đúng ở đây, đó chính là phía trước có một con dốc nếu không cẩn thận sẽ rất dễ trượt chân ngã xuống. Tuy con dốc không dốc lắm, người có võ sẽ không bị sao nhưng đối với người không học võ như Oanh nhi thì rất dễ bị thương.

Đúng như ý nghĩ của Đại An, Oanh nhi vừa đến gần bông hoa, cô nàng hét “a” rồi ngã xuống.

Gầm lên một tiếng, Đại An phi về phía trước, dùng hai tay ôm thấy thân hình thon nhỏ của cô nàng vào lòng mình rồi ngã xuống dưới.

Hự.

Lưng hắn đập mạnh vào một tảng đá. Cảm thấy phần thịt ở lưng mình đã nát bấy, hắn cố nhịn đau bế nàng đứng dậy.
–    Oanh nhi, muội không sao chứ?

Trên vẻ mặt của Oanh nhi vẫn còn vẻ sợ hãi, nàng lắp bắp:
–    Muôi… muội không sao.

Nàng ngước nhìn lên thấy ánh mắt ôn nhu lo lắng của hắn, trong lòng nàng bỗng cảm thấy ngọt ngào như ăn mật.

Nàng nhào vào lòng hắn khóc hu hu, Đại An vòng tay qua lưng của nàng xoa xoa an ủi.

Nàng nhận thấy rằng lồng ngực của hắn rất ấm áp, hai bàn tay đang ôn nhu xoa lưng nàng cũng rất ấm áp. Cảm giác ở bên cạnh hắn rất an toàn, dù có mọi chuyện gì xảy ra thì chỉ cần ở bên cạnh hắn là nàng cảm thấy hạnh phúc rồi. Cái cảm giác được hắn ôm ấp vuốt ve rất lạ lùng, nàng quyến luyến cái giây phút này. Áp sắt mặt rồi cọ cọ vào lồng ngực nóng hổi đó, nàng mỉm cười hạnh phúc.

Nàng vòng tay qua lưng hắn, định ôm chặt lấy hắn thì bổng cảm thấy lưng hắn ươn ướt. Nàng vội vã thoát ra khỏi lồng ngực hắn, nhìn thấy khuôn mặt hắn trắng bệnh, trán đẫm mồ hôi nhưng vẫn ôn nhu nhìn nàng.

–    Huynh làm sao vậy.
Nàng cuống cuồng hỏi hắn.

–    Không sao, chỉ bị thương nhẹ thôi.
Đại An xoa đầu nàng bảo nàng không cần lo lắng.

Nghe Đại An nói vậy nàng thở phào nhưng khi nhìn lên bàn tay của nàng.

Máu.

Máu đỏ lòm.

–    Còn nói là không sao, lưng huynh đầy máu kìa.
Nàng khóc lớn ôm lấy hắn khóc hu hu tiếp.

–    Thôi nào, huynh không sao, chúng ta cùng về tụ họp với mọi người thôi.
Đại An nói xong liền bế Oanh nhi bước lên dốc. Nàng nằm trong lồng ngực hắn, được hắn bế lên cảm thấy rất ngượng ngùng nên không còn tâm trí nào mà khóc nữa, chỉ dám úp mặt vào lồng ngực của hắn.

Lên đến cánh đồng hắn cũng không quên ngắt cái bông hoa đỏ rực kia dúi vào tay Oanh nhi sau đó cả hai cùng cưỡi ngựa quay về tập hợp với mọi người.

Sau khi nhận Đại An làm con nuôi, Trần lão cũng lôi hai tên Tiền Tài ra nhận chúng làm đệ tử và truyền dậy cho chúng hai bộ võ công. Phạm Tài vì yêu thích sự cuồng mãnh nên hắn học Quỷ Hồn Đao. Phạm Tiền thì yêu thích khí thế nho nhã nên học Phiêu Vân Kiếm.

Cả hai đều rất thông minh, nhanh chóng lĩnh ngộ hai môn võ công tuyệt thế làm cho Trần lão rất cao hứng cười ha hả suốt ngày.

Những lúc không luyện tập cả hai đều bám theo hai tỉ muội Triệu Mai, Triệu Lan. Chính là hai cô nàng luôn đi theo Trần Oanh. Triệu Mai thì học Hồ Điệp Kiếm nên Phạm Tiền luôn bám theo cô xin được trợ giúp vãi chỗ kiếm pháp không hiểu. Triệu Lan thì học Vạn Kiếp Đao nên Phạm Tài cũng bắt chước ông anh họ làm trò xin trợ giúp.

Ban đầu khi thấy hai anh em họ Phạm “dâm đãng” hai cô đều ngượng ngùng tránh xa. Nhưng khi hai tên lấy lí do bàn luận võ công, hai nàng đều phải miễn cưỡng tiếp chuyện chúng.

Đại An nhiều lúc thắc mắc không hiểu sao tên Phạm Tài kia lại có hứng thú với cô nàng Triệu Lan, đến cuối cùng hắn mới phát hiện ra Triệu Lan mới chỉ có 13 tuổi, còn Triệu Mai thì 15 tuổi. Con mẹ nó, 13 15 mà trông như thiếu nữ hoài xuân 18 tuổi ấy.

Dần dần, càng nói chuyện càng hăng say, cộng thêm sự tuấn mĩ của hai tên, hai cô nàng cũng cảm thấy thích được nói chuyện với hai đứa nó.

Nhiều khi trong lúc bàn luận võ công, hai tên đều lợi dụng chiếm tiện nghi của hai cô nàng khiến hai cô nàng mặt đỏ tía tai, đầu cúi gằm.

Thật ra hai tên cũng mê luyến sắc đẹp của Trần Oanh, nhưng mà Đại An đã cảnh cáo hai tên nếu dám mơ tưởng đến Trần Oanh của hắn thì hắn sẽ chặt hai tiểu đệ đệ của hai thằng.

Hai tên cảm thấy rất bất mãn cùng nói: Trần Oanh bao giờ là của đại ca chứ. Vừa nói xong cả hai tên đã bị Đại An đè ra tẩm quất cho mấy phát hết dám kêu.

Cứ lợi dụng những khi Trần Oanh ở một mình, Đại An lại chạy ra tán phét với cô, luôn miệng gọi cô là Hảo muội muội khiến cô nàng đỏ bừng mặt mũi. Nói thật, Đại An trời sinh là khắc tinh của con gái, miệng lưỡi hắn dẻo như kẹo kéo, nói một hồi là làm cho Trần Oanh nhà ta cười duyên khúc khích không ngừng.

–    Nơi kia thật là đẹp.
Trần Oanh cảm thán. Lúc này đây, nàng đang cùng Đại An cưỡi ngựa dạo quanh một ngọn núi. Cả đoàn người đang nghỉ chân, hai cô nàng họ Triệu đã bị hai tên họ Phạm kéo đi hú hí ở một nơi khác rồi nên Đại An cũng không chịu thua kém, kéo theo Trần Oanh đi dạo chơi.

Thật không ngờ, ở nơi vùng núi hoang vu lại có một đồng cỏ xanh biếc đẹp đẽ đến vậy. Cả hai nhảy xuống ngựa, cột ngựa vào một gốc cây rồi cùng tiến vào đồng cỏ xanh. Rải rác trên đồng cỏ có những bông hoa đủ màu sắc trông rất bắt mắt.

Trần Oanh tung tăng nhảy nhót, rồi cúi đầu ngửi mùi hương của những bông hoa đầy màu sắc kia.

Ngắm nhìn cảnh một mĩ nữ mới 16 tuổi xuân chạy nhảy khiến cho trái tim Đại An như đang phi ngựa, đập liên hồi như trống trường.

Mẹ kiếp, ta phi, tự nhiên lại liên hệ tới trống trường.

Thông cảm, Đại An nhà ta cực kì ghét trường học.

Hắn chạy tới ngắt lấy một bông hoa màu lam (xanh da trời) cài lên tóc của Oanh nhi.
Cảm thấy hành động thân mật của hắn, hai má của nàng đỏ bừng lên.

Trời ạ, sao hắn lại có thể như thế chứ, thật đúng là người xấu, chẳng lẽ hắn không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao.

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Oanh nhi nhà ta lại rất thích với hành động lỗ mãng này của hắn. Tim Oanh nhi cũng bắt đầu gia tốc.

Đúng là người xưa nói không sai, trai không xấu thì gái không yêu.

Thực chất ngay từ lần đầu tiên mới gặp mặt cô đã có ấn tượng rất tốt với Đại An. Từ bé cô đã không thích học võ thuật. Phụ mẫu của nàng cũng hết mực cưng chiều nàng nên không ép nàng học võ. Tuy không học võ nhưng cô lại rất thích học đàn, học thơ. Đến lúc năm cô 13 tuổi, cô đã được xưng làm tài nữ. Mặc dù mang phận nữ nhi không thể tham gia thi lấy danh phận trong chốn quan trường, nhưng những công tử thế gia và những vị tài tử đều rất hâm mộ tài học của cô.

Lần này cô theo phụ thân đi tới nhà người quen của phụ thân trở về. Đang trên đường trở về thì gặp phải toán “cướp”. Biết phụ thân không thể ra mặt, cả đoàn người chỉ còn có mỗi hai tỷ muội Triệu Mai, Triệu Lan là có võ công. Cảm giác đây sẽ là lần cuối cùng mình có mặt trên đời. Cô thấy hối hận vì không chịu học võ. Trong đầu cô hiện lên hình ảnh một thiếu nữ, giá mà mình cũng giống như nàng, chịu khó học võ thì tốt.

Trong lúc tuyệt vọng thì phía ngoài vang lên tiếng chém giết, cô kéo rèm hé ra thì thấy ba thiếu niên đang lao vào đánh nhau với 50 tên “cướp”. Thấy từng tên “cướp” ngã xuống lại bị một người cực kì đẹp zai tẩn cho tới ngất. Cô cảm thấy người này thật lạ lùng, luôn muốn tìm mấy tên không có khả năng chiến đấu để đánh. Trong đầu cô kết luận người này thật sự rất xấu.

Đến khi nhìn thấy hắn thi triển Đại Pháo Oanh Thiên, cô mới biết sức lực thật sự của người đó. Nhưng cô dù sao vẫn là thiếu nữ, nhìn thấy cảnh máu me làm cô không dám coi tiếp. Chỉ nhìn chằm chằm vào bóng dáng người thanh niên đó, cô bỗng phát hiện ra toàn thân người đó đang run lẩy bẩy, đến lúc người đó đưa hai tay ra sau lưng, cô đã phải bịt miệng để không ngăn mình hét ra tiếng. Hai bàn tay của hắn nát bấy, máu thịt bầy nhầy. Cô biết đây là hắn đã vận dụng hết sức mạnh của mình để đe dọa lũ cướp kia.

Mặc dù bị thương rất nặng nhưng hắn vẫn cố đứng che chắn cho đoàn người của cô. Lúc này đây trái tim thiếu nữ của cô đã rung động lần đầu tiên, hình ảnh bóng lưng to lớn đang che chắn cho cô in sâu vào tâm trí của cô.

Sau khi lũ cướp kia bị phụ thân của cô dọa chạy, người thanh niên đó ộc ra một ngụm máu đỏ tươi rồi ngã xuống làm cho trái tim cô quặn thắt vội vàng kéo theo tỷ muội hộ Triệu xuống xe.

–    Hảo muội muội, đang nghĩ gì vậy.
Giọng nói của Đại An đánh thức dòng suy nghĩ của nàng. Ngẩng mặt lên thấy khuôn mặt tươi cười của Đại An khiến cho nàng bối rối không biết làm gì.

–    Hảo muội muội, chúng ta ra kia xem thôi.
Đại An chỉ tay ra phía xa xa, nơi có một bông hoa màu đỏ như lửa, trông rất đẹp. Thấy bông hoa đó, Oanh nhi rất thích thú cộng thêm việc tránh khỏi tình huống khó xử bây giờ nên nàng chạy rất nhanh ra đó.

Đại An cười ha ha đuổi theo, khi sắp đến nơi bỗng Đại An cảm thấy có gì đó không đúng, hắn hét lớn.
–    Oanh nhi, cẩn thận.

Oanh nhi nghe thấy hắn gọi tên của mình một cách rất thân mật làm cô nàng mặt đỏ ửng, không dám quay đầu lại, tiếp tục chạy về phía trước.
Không tốt.

Thấy Oanh nhi vẫn chạy tiếp, hắn phóng mắt nhìn xa xa, đến giờ hắn đã hiểu chuyện gì không đúng ở đây, đó chính là phía trước có một con dốc nếu không cẩn thận sẽ rất dễ trượt chân ngã xuống. Tuy con dốc không dốc lắm, người có võ sẽ không bị sao nhưng đối với người không học võ như Oanh nhi thì rất dễ bị thương.

Đúng như ý nghĩ của Đại An, Oanh nhi vừa đến gần bông hoa, cô nàng hét “a” rồi ngã xuống.

Gầm lên một tiếng, Đại An phi về phía trước, dùng hai tay ôm thấy thân hình thon nhỏ của cô nàng vào lòng mình rồi ngã xuống dưới.

Hự.

Lưng hắn đập mạnh vào một tảng đá. Cảm thấy phần thịt ở lưng mình đã nát bấy, hắn cố nhịn đau bế nàng đứng dậy.
–    Oanh nhi, muội không sao chứ?

Trên vẻ mặt của Oanh nhi vẫn còn vẻ sợ hãi, nàng lắp bắp:
–    Muôi… muội không sao.

Nàng ngước nhìn lên thấy ánh mắt ôn nhu lo lắng của hắn, trong lòng nàng bỗng cảm thấy ngọt ngào như ăn mật.

Nàng nhào vào lòng hắn khóc hu hu, Đại An vòng tay qua lưng của nàng xoa xoa an ủi.

Nàng nhận thấy rằng lồng ngực của hắn rất ấm áp, hai bàn tay đang ôn nhu xoa lưng nàng cũng rất ấm áp. Cảm giác ở bên cạnh hắn rất an toàn, dù có mọi chuyện gì xảy ra thì chỉ cần ở bên cạnh hắn là nàng cảm thấy hạnh phúc rồi. Cái cảm giác được hắn ôm ấp vuốt ve rất lạ lùng, nàng quyến luyến cái giây phút này. Áp sắt mặt rồi cọ cọ vào lồng ngực nóng hổi đó, nàng mỉm cười hạnh phúc.

Nàng vòng tay qua lưng hắn, định ôm chặt lấy hắn thì bổng cảm thấy lưng hắn ươn ướt. Nàng vội vã thoát ra khỏi lồng ngực hắn, nhìn thấy khuôn mặt hắn trắng bệnh, trán đẫm mồ hôi nhưng vẫn ôn nhu nhìn nàng.

–    Huynh làm sao vậy.
Nàng cuống cuồng hỏi hắn.

–    Không sao, chỉ bị thương nhẹ thôi.
Đại An xoa đầu nàng bảo nàng không cần lo lắng.

Nghe Đại An nói vậy nàng thở phào nhưng khi nhìn lên bàn tay của nàng.

Máu.

Máu đỏ lòm.

–    Còn nói là không sao, lưng huynh đầy máu kìa.
Nàng khóc lớn ôm lấy hắn khóc hu hu tiếp.

–    Thôi nào, huynh không sao, chúng ta cùng về tụ họp với mọi người thôi.
Đại An nói xong liền bế Oanh nhi bước lên dốc. Nàng nằm trong lồng ngực hắn, được hắn bế lên cảm thấy rất ngượng ngùng nên không còn tâm trí nào mà khóc nữa, chỉ dám úp mặt vào lồng ngực của hắn.

Lên đến cánh đồng hắn cũng không quên ngắt cái bông hoa đỏ rực kia dúi vào tay Oanh nhi sau đó cả hai cùng cưỡi ngựa quay về tập hợp với mọi người.

3 Replies to “[Sắc-hiệp][Fiction] The darkness history – Chương 17”

Leave a Reply to Freedom Cancel reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

kaka :D :ic: :fuckme: :) :os: lololo :no: :cheese: :3 :hi: mmm :guro: :y: :bagia: :dichmau: T_T more »