[Sắc-hiệp][Fiction] The darkness history – Chương 13

Đã trở lại viết tiếp.


Chương 13 – Các ngươi có thật là tài tử không?

Ba bóng đen này không ai khác ngoài Đại An và hai thằng bựa lòi kia. Còn thằng vừa phát biểu chính là Phạm Tiền. Hắn nhìn chằm chằm vào đôi “cẩu nam nữ” kia như hổ đói rình mồi. Nếu không nhìn miệng hắn đang nhỏ dãi cùng lỗ mũi “ăn trầu” kia chắc không ai biết hắn đang nghĩ bậy trong đầu.

– Chiêu này cũng bình thường thôi, không có gì mới mẻ cả.
Đại An lẩm bẩm, theo thói quen nó đưa tay lên mũi vuốt vuốt. Công nhận mấy ngày nay không có đống JAV để xem cũng khiến người nó cảm thấy khó chịu, tuy rằng các động tác không được đa dạng như trong JAV nhưng lại được hai “diễn viên” bất đắc dĩ kia thực hiện rất nhuần nhuyễn. Đúng là người việt thì nên xài xài hàng việt, đã không những VAV chất lượng cao lại được xem live với màn hình ngàn inch.

Con mẹ nó, thật không bõ công tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thảm nào cứ thấy cái khí tức này vừa lạ vừa quen, hóa ra là hai giời đang phập nhau, mẹ nó chứ.

– Thật sao, còn có nhiều chiêu hơn thế này sao.
Cả hai thằng bựa kia đồng thanh nói, ánh mắt sáng như sao nhìn về phía Đại An. Cả hai thằng rất chờ đợi được Đại An chỉ dậy kĩ hơn về vấn đề này.

Thật đáng ngưỡng mộ.

Đúng vậy, đại ca thật phi thường.

Chúng ta thật có phúc khi theo vị đại ca trí tuệ phi phàm này.

Đó là suy nghĩ của hai thằng lúc bây giờ, bởi trước đấy chúng đã được vị đại ca “lão làng” giới thiệu kĩ càng từng động tác của hai “diễn viên” kia. Chính vì thế mà hai tên này càng ngày càng sùng bái kiến thức “phi phàm” của Đại An.

– Ờ.
Đại An không thèm để ý đến hai thằng khắm bẹn mà tiếp tục vuốt vuốt mũi xem bộ sex live ngay trước mắt mình.

Ngay lúc này, hai nam nữ “diễn viên” kia lại tiếp tục đổi chiêu thức khác. Lần này đến lượt nam nhân kia nằm xuống đất, còn người nữ thì ngồi lên trên rồi bắt đầu nhấp nhô.
Dựa vào tốc độ cùng nhịp độ nắc mông của nữ nhân đó, Đại An không thể không nghi ngờ cô nàng này cũng là dân nhà nghề. Lần này hai tay của nam nhân không vướng bận gì nên mục tiêu của chúng chính là hai trái tuyết lê trắng bóc căng mọng đang lắc lư theo nhịp điệu. Một lần nữa, hai trái tuyết lê kèm thêm một điểm hồng được biến thành đủ hình dạng dưới đôi tay tài hoa của nam nhân đó.

– Đó chính là chiêu “Quan âm tọa thiền”
Đại An lại tiếp tục xoa mũi và giảng giải chi tiết cho hai tên đàn em của mình.

– Ồ, ra là thế.

– Đại ca, anh thật giỏi.

Hai thằng sướng như điên không tiếc lời ca thán tài năng thiên bẩm của lão đại mình. Cuối cùng cả hai đứa lôi ra một đống vải trắng. Một thằng thì viết, một thằng thì vẽ. Nhìn nét vẽ của Phạm Tài, Đại An thề thằng này tuyệt đối là một họa sĩ tài ba, không phải như những quyển truyện khiêu dâm thời kì đầu của Trung quốc và Nhật bản.

Những thiếu nữ dưới ngòi bút của Phạm Tài được vẽ rất đẹp, y như người thật, trông rất sống động chứ không phải tượng hình hay xấu hoắc như của hai quốc gia kia.
Nhưng thế vẫn chưa đủ giật mình. Phạm Tiền có thể viết ngay ra một tiểu đoạn khiêu dâm cực kì hấp dẫn. Cốt truyện thật phi thường kể về đôi trai gái yêu nhau nhưng không thể đến được với nhau vì người nam sắp phải ra chiến trường. Kèm vào trong truyện là những đoạn phang phập của hai nhân vật chính được tả rất kĩ lưỡng.

Phạm Tiền đã dùng khả năng văn chương tuyệt vời của mình để phác họa ra một tiểu phẩm sống động trên nền cốt truyện cũ rích kèm theo những đoạn phang phập nước chảy lênh láng.

Nhìn thấy hai thằng điên đang chú tâm thực hiện tác phẩm của bản thân, Đại An nghi ngờ có thể nếu hai thằng này sinh ra vào thời hiện đại có lẽ sẽ là bộ đôi viết truyện sex được ưa chuộng nhất mọi thời đại.

Và đúng như Đại An nghĩ, sau này, phần lớn tác phẩm liên quan đến tình dục của thời kì này là do hai tên tiểu đệ của hắn sáng tác dưới sự hiểu biết được truyền lại từ chính bản thân hắn. Và chính nhờ hai tên này mà nền giáo dục giới tính cùng tình dục của Việt Nam đã đạt được một bước nhảy đột phá mới.

– Lại đổi tư thế kìa.

– Đúng vậy, đại ca anh xem, tư thế này gọi là gì?

Đại An bị hai thằng đánh thức ra khỏi dòng suy nghĩ của bản thân bởi hai “diễn viên” kia lại tiếp tục đổi tư thế. Đại An trong lòng không khỏi bái phục sức dẻo dai của đôi “cẩu nam nữ” kia.

Mịe, chơi lâu thế mà vẫn còn dai sức ghê. Biết bao giờ mình mới đạt tới trình độ này đây.
Đại An nghĩ thế cũng không có gì lạ, bất kí thằng đàn ông nào nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi cảm thán ước gì bản thân mình trâu như thế. Đàn ông hiện đại hay cả quá khứ chỉ cần có sức khỏe dẻo dai trong chuyện đó thì bà xã sẽ không bao giờ đi ngoại tình cả.
Hai người đó cứ tầm nửa tiếng lại đổi tư thế một lần. Đại An vẫn cứ vận dụng bao năm thâm niên xem JAV của mình để giải thích cho Phạm Tiền và Phạm Tài. Hắn bất giác cảm thấy bản thân mình cũng thật to lớn vì hắn thật sự “hiểu biết” không nhỏ.

Hai thằng được Đại An chỉ điểm, đả thông trí óc vẫn cứ tiếp tục say mê vẽ và sáng tác truyện cho đến khi đôi nam nữ kia thiếp đi vì mệt. Lúc đó cũng phải tầm 5h sáng tức khoảng canh ba canh bốn.

Cả ba đứa cũng thiếp đi vì mệt (Xem mỏi mắt, thủ dâm mỏi tay và tiêu hao “tinh” lực). Đến lúc tỉnh lại thì đôi “cẩu nam nữ’ cũng biến mất để lại một đám cỏ cây bị dầy xéo và lưu lại mùi hương đặc trưng.

Cả ba quyết định ăn một chút lương khô và kiếm chút nước ở dòng sông gần đó mới tiếp tục lên đường.

Tiếp tục lên đường trong vài ngày, mặc dù vẫn cố tìm kiếm các sự kiện “lạ thường” mà “thú vị” xung quanh con đường mòn nhưng càng tìm, càng hi vọng càng khiến cả ba thất vọng.

Kể từ sau đêm hôm đó, cả ba không được tiếp tục xem những cảnh “chiến đấu” khủng khiếp giữa nam và nữ nữa. Cả ngày chỉ có ba thằng đực rựa đối mặt với nhau khiến thằng nào thằng nấy trong lòng như có lửa nóng.

Cố chịu đựng cho đến buổi chiều của ngày thứ ba. Chúng đã tìm thấy mục tiêu để phát tiết. Đó chính là một hội trên người đầy sẹo, tay cầm giáo với đao. Có tầm trên 50 thằng vây quanh một cỗ xe ngựa trong có vẻ rất bóng bẩy.

Chắc lũ này là lũ ăn cướp, còn vị ngồi trên xe kia cũng là người có gia cảnh không tầm thường. Đó là suy đoán của Đại An về tình thế trước mắt.

Và rồi để chứng thực cái suy đoán của Đại An, tên đầu lĩnh đã đi về phía trước cỗ xe ngựa cầm đao chĩa thẳng vào rồi hét lớn:
– Người trong xe nghe đây. Muốn sống thì để hết lại tài sản. Đường này do ta xây, núi này do ta giữ, ta muốn thứ gì thì thứ đó là của ta.

Hắn phát biểu rất hùng hồn như thể hắn là cướp thật vậy. Nhưng Đại An có thể nhìn ra ngay tên kia cùng lũ đồng bọn tuyệt đối không thể là cướp.

Không thể có tên cướp nào trông có vẻ khí thế như thế, ngay cả đến âm vang của giọng nói cũng kèm theo một chút nội lực, dù hắn đã cố giấu đi nhưng mang trong mình sức mạnh Long tộc, Đại An có giác quan nhạy bén hơn hẳn người thường. Và đương nhiên hai tên tiểu đệ của hắn cũng đã phát hiện.
– Đại ca, huynh xem tên này tuyệt đối không thể là cướp.

– Đúng vậy đại ca, huynh xem, chân tay hắn, cơ thể hắn rắn chắc, mà khí thế của lũ đi theo hắn cũng không thường, trông rất có quy củ.

– Nếu là cướp thì không thể có trật tự thế này.

Đại An sờ mũi gật đầu hài lòng với phát hiện của hai tên đó. Hắn cũng đã suy nghĩ rất kĩ vì sao có điểm lạ nào đó mà hắn không phát hiện ra thì ra đó chính là sự quy củ của năm chục tên đồ tể này, hắn nói:
– Ta cũng đang nghi ngờ điểm này, có thể chúng là từ quân binh.

– Quân binh ư, có thể lắm, nhưng tại sao quân binh lại xuất hiện ở đây?
Phạm Tài suy nghĩ rồi lắc đầu tỏ vẻ khó hiểu.

Phạm Tiền thấy thế giận dữ cốc lên đầu Phạm Tài một cú khiến hắn rên rỉ vì đau rồi trừng mắt lườm Phạm Tiền nhưng không dám làm gì cả.
– Đồ ngu, động não đi, chắc chắn là những người trong cỗ xe kia không hề tầm thường rồi.

– Đúng vậy, nhị đệ nói rất có lí.
Đại An đồng ý với phát biểu của Phạm Tiền. Phạm Tiền thấy được đại ca khen thấy rất vinh dự, mặt vênh lên cười đểu Phạm Tài.

Một lúc sau Đại An lại lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng của ba đứa
– Hai đệ nghĩ xem, chúng ta có nên can thiệp vụ này không.

– Còn phải suy nghĩ sao đại ca, chúng ta cứ lên thôi, mấy ngày nay không có gì làm, tụi đệ đã ngứa tay muốn tìm chỗ phát tiết lắm rồi.
Phạm Tài nôn nóng dường như đã muốn đứng dậy xông thẳng ra ngoài chỉ cần Đại An ra lệnh thôi là hắn sẽ bay về phía trước luôn.

Nhưng Phạm Tiền có vẻ trầm tính hơn, hắn vẫn băn khoan suy nghĩ.
– Khoan đã, cần phải suy kĩ hơn, nếu là quân binh thật thì kẻ đứng sau vụ này cũng không bình thường. Lí do gì hắn lại ra lệnh bắt những người kia. Chuyện này sẽ liên quan tới rất nhiều vị quan to.

– Hừ, hóa ra nhị ca lại là kẻ nhát gan thế ư?
Phạm Tài nhếch miệng cười, liếc mắt khinh thường nhìn Phạm Tiền.

– Ngươi…

– Thôi đi.
Đại An giơ tay ngăn cản hai thằng.
– Ta cũng nghĩ chúng ta không nên hấp tấp, nhưng không phải vì ta sợ đụng chạm với lũ quan lớn. Vấn đề chỉ là giúp bên nào mới đúng.

– Đại ca à, theo đệ cứ lên đánh bừa thôi cần gì suy nghĩ chứ. Đệ lên trước.
Không đợi Đại An cùng Phạm Tiền ngăn cản, Phạm Tài đã bay lên phía trước. Nhìn thấy thế, Phạm Tiền cũng không suy kĩ nhiều, mấy ngày nay hắn cũng rất bức bối muốn tìm đứa nào đó để đập rồi.

Hai thằng xông thẳng về phía mấy tên cướp đường giả mạo. Lũ kia chưa kịp có phản ứng thì 4 thằng trong số đó đã bị hai thằng cuồng sát kia xử lí đẹp.

Ài.

Đại An thở dài lắc đầu cười khổ rồi cũng xông lên nhập hội. Trong đầu hắn suy nghĩ không hiểu tại sao mấy tên tài tử này lại khác người đến như vậy, mấy cái xuân cung họa đồ hai thằng đều có thể vẽ và viết một cách tài tình, đánh nhau cũng chả kém. Kìm nén không nổi hắn đành phải hét lớn với hai thằng bựa nhân kia.
– Không biết các ngươi có phải tài tử thật không nữa.

5 Replies to “[Sắc-hiệp][Fiction] The darkness history – Chương 13”

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

kaka :D :ic: :fuckme: :) :os: lololo :no: :cheese: :3 :hi: mmm :guro: :y: :bagia: :dichmau: T_T more »