[Sắc-hiệp][Fiction] The darkness history – Chương 16

Clip-sắc nào

Btw, cho mình xin mấy cái cmt với thank

Chương 16 – Nhận cha

–    Thiếu hiệp phải chăng rất muốn hỏi tại sao ta lại không thể đối phó với những tên đó có đúng không?
Nhìn thấy biểu hiện sốt ruột của Đại An, vị trung niên đành lên tiếng. Đại An gật gật đầu chứng tỏ hắn đang rất muốn nghe chuyện của vị trung niên.

Vị trung niên thở dài, mắt nhìn Đại An đánh giá rồi gật gù.
–    Trước hết, lão phu xin tự giới thiệu lại, lão phu tên là Trần Thiên, còn vị thiếu hiệp quý tính danh là gì.

–    Hóa ra là Trần lão tiền bối, tại hạ họ Vương tên Đại An. Hai vị kia là huynh đệ kết nghĩa của tại hạ tên là Phạm Tiền và Phạm Tài.

Đại An chắp tay nói.
–    Ồ ra vậy, nói thế hai vị kia là hậu duệ của Phạm gia rồi.

Đại An gật đầu. Trần lão nói.
–    Nhìn giáng vẻ của thiếu hiệp chắc là mới lần đầu bước chân vào giang hồ đúng không.

Đại An lại gật đầu trong đầu thầm nghĩ: mẹ, nói thẳng ra không phải lần đầu bước chân vào giang hồ  mà là lần đầu bước chân vào thế giới này.

Thấy Đại An gật đầu, Trần lão lại tiếp tục.
–    Như thế thì thiếu hiệp không biết quy củ giang hồ rồi, không giấu gì thiếu hiệp, lão phu đã quyết tâm từ bỏ giang hồ, rửa tay gác kiếm. Theo quy củ, trong vòng ba năm lão phu không thể sử dụng võ công để giết người. Bây giờ đã sắp hết năm thứ hai, cũng là lúc nhưng kẻ đến khiêu chiến với lão phu, nhưng không thể dụng võ công đánh lại, phải có người bảo vệ. Vượt hết ba năm thì lão phu sẽ được người trong giang hồ bảo vệ, kẻ thù cũng không được đến gây chiến với người nhà của lão phu nữa.

Ra vậy, mẹ kiếp, cái quy củ chó má này của giang hồ cũng khắm quá đỗi.

Đại An cảm thấy bất bình cái quy củ chó má này, từ bé đến lớn hắn ghét nhất là quy củ với kỉ luật, chính vì lẽ đó mà hắn ghét đi đến trường.
–    Tại hạ thấy tiền bối võ thuật không hề kém, toàn thân vẫn còn rất khỏe mạnh, tại sao đột nhiên lại rút khỏi giang hồ vậy.

–    Chuyện này, nói ra cũng thật nhiều lí do. Nhưng lí do chính thức vẫn là lão phu cảm thấy mệt mỏi với sự ganh đua, xảo trá của giang hồ. Lão phu muốn toàn tâm toàn ý chăm sóc cho người thân mà thôi. Trước đây, lão phu đã tạo nghiệt quá nhiều.
Nhắc đến chuyện này, khuôn mặt Trần lão trở nên già nua đầy bi thương, không còn vẻ mặt khỏe khoắn hồng thuận như trước nữa.

–    Xin lỗi đã đả động đến chuyện buồn của lão tiền bối.
Đại An tỏ vẻ áy náy.

Trần lão xua tay, lắc lắc đầu.
–    Không sao, chuyện đó cũng không thể giấu mãi được. Hiếm khi kiếm được người có thể tâm sự, thiếu hiệp có nguyện ý nghe lão già này kể chuyện xưa không.

–    Cung kính không bằng tuân mệnh, tiền bối đã muốn kể, vãn bối nguyện ý muốn nghe.
Không hiểu sao, Đại An cảm thấy cực kì hứng thú với vị tiền bối họ Trần này.

Trần lão gật gù, ánh mắt liếc ra ngoài cửa sổ của chiếc xe ngựa, ánh mắt thăm thẳm hướng về một nơi xa xăm. Ngồi một lúc, ông bắt đầu mở miệng nói, giọng nói ông trầm thấp.
–    Hơn ba mươi năm về trước, lúc đó lão phu mới 20 tuổi. Lần đầu bước chân vào giang hồ, từ bé ở trên núi được sư phụ dạy võ thuật nên không biết đến sự nguy hiểm của giang hồ. Vừa xuống núi, lão phu gặp ngay một tên dâm tặc nổi tiếng, cả hai chiến đấu hai ngày hai đêm, lão phu mới giết được hắn. Sau đó lão phu bị thương nặng, phải vận công trị thương ba tháng mới hồi phục. Tên dâm tặc đó, ác danh quá nặng, ngay sau khi người trong giang hồ biết lão phu là kẻ đã hạ sát tên đó. Danh tiếng của lão phu nhanh chóng đi lên, trở thành một trong những người đứng đầu trong chính đạo.

Ông cầm chén trà bên cạnh lên nhấm nháp một chút.
–    Cậy vào mình là chính đạo, lão phu dẫn dắt rất nhiều huynh đệ đi giết rất nhiều người. Bất kể việc làm của người đó đúng hay sai nhưng chỉ cần mang tiếng ác, lão phu đều giết. Mười năm sau, khi đó danh tiếng của lão phu nổi khắp giang hồ, quyết chí về thăm sư phụ lão nhân gia. Ban đầu khi hai thầy trò mới gặp nhau, cả hai đều rất vui vẻ. Nhưng ngay khi lão phu kể những việc đã làm mười năm qua. Lão nhân gia đột nhiên nổi giận nhốt lão phu và bắt phải quỳ trước sư tổ để nhận lỗi.

Ông lại ngừng lại để uống nước một lần nữa, khuôn mặt càng trở nên nặng nề hơn.
–    Lúc đó lão phu rất tức giận không hiểu vì sao sư phụ lại làm thế, mãi đến mấy năm sau này mới biết lí do của sư phụ nhưng lão nhân gia đã qua đời mất rồi. Khi ta bị nhốt 2 ngày, sư muội của ta, đồ đệ mới nhận của sư phụ, lúc đó mới có hơn mười tuổi, đến gặp ta và đưa cơm. Lợi dụng sự khờ dại của tiểu cô nương, ta đã lừa gạt muội ấy thả ta ra. Vừa được thả ra, ta đánh ngất sư muội rồi bỏ trốn xuống núi. Sau đó 5 năm, ta bị kẻ thù đuổi giết, phải cố gắng hết sức mới thoát hiểm mấy lần liền. Rồi ta gặp cô ấy, phụ thân của cô ấy bị chính tay ta giết vì lúc đó phụ thân của cô ấy bị giang hồ chỉ chích là tà phái, nhưng thật ra lũ người mà phụ thân cô ấy giết mới chính là tà phái. Lúc trẻ vì hồ đồ không chịu điều tra rõ ràng mà giết chết phụ thân của nàng, giờ đây mới nghe được nàng kể ra mọi chuyện ta cảm thấy rất hối hận đứng im chịu 1 kiếm của nàng.

Nhắc đến cô gái đó ông lại mỉm cười, khuôn mặt rất hạnh phúc.
–    Vì tính tình nàng rất thiện lương nên không dám đâm vào chỗ hiểm, lão phu may mắn giữ được mạng sống rồi sau đó kết hôn với nàng sinh ra Oanh nhi.

Trần lão cười sung sướng, cười một hồi khuôn mặt ông lại trở nên buồn bã.
–    Sau khi sinh được Oanh nhi, hai người bọn ta lên núi tìm sư phụ, nhưng lão nhân gia đã qua đời được 3 năm rồi. Lão phu cảm thấy rất hối hận vì không thể nhìn mặt sư phụ lần cuối, đã vậy còn chưa thể xin lỗi lão nhân gia. Quỳ trước mộ của người, lão phu thề sẽ không phạm sai lầm, quyết tâm chăm sóc sư muội thật tốt.

Đến lúc này, Trần lão lại đột nhiên bật khóc. Chứng kiến một người đàn ông bề ngoài 30 nhưng thực chất đã hơn 50 tuổi khiến cho Đại An cảm giác thật kì lạ không biết nên làm thế nào.

Khóc được một lúc, ông lấy lại được bĩnh tình.
–    Xin lỗi, lão phu bị xúc động quá. Mặc dù đã hứa sẽ bảo vệ tốt sư muội nhưng cuối cùng lão phu lại khiến nàng phải chịu khổ.

Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác không hiểu của Đại An, Trần lão lại tiếp tục.
–    Thiếu hiệp có thấy ta giống một lão già hơn 50 tuổi không, không giống đúng không. Đúng vậy, kì thực là do một bộ võ công do sư phụ để lại, đó là một môn võ công cực kì bá đạo, cần phải có nữ nhân để cung cấp âm khí cho người tập môn võ này.

Đại An há hốc mồm với môn võ công này. Việc có thể giữ được vẻ trẻ trung thật sự hấp dẫn với những người luyện võ, nhưng nói thật ra hắn chả có hứng thú lắm bởi vì bản thân hắn cũng thuộc loại bất bình thường rồi. Việc có trong người Niên Hy và sức mạnh của long tộc khiến hắn trở thành quái nhân bất tử, chỉ cần không bị bóp vỡ tim hay trọng thương nặng thì hắn không thể chết được.

–    Có vẻ khó tin nhưng điều này là thật.
Thấy biểu hiện của Đại An, ông cứ tưởng Đại An không tin tưởng trên đời có loại võ công này.

Đại An thấy Trần lão nghĩ mình không tin tưởng, hắn gãi gãi đầu ngại ngùng.
–    Thật ra, vãn bối cũng xin nói thật, vãn bối cũng có trong người một loại sức mạnh, sức mạnh này khiến vãn bối mãi không thoát khỏi dáng vẻ của một thiếu niên 15 tuổi.

Trần lão nghe vậy, trợn trừng mắt liếc nhìn Đại An như thấy một quái vật. Được một hồi ông mới bình tĩnh gật đầu, coi như tin tưởng nhưng điều Đại An nói, ông cũng không muốn hỏi thêm mà tiếp tục kể.
–    Sư phụ để lại bộ võ công vốn chỉ cho sư muội luyện tập vì cơ thể sư muội là chí hàn, nhưng lão phu lại mò được một phần dành cho nam giới học. Ở đó sư phụ đã viết tuyệt đối không được luyện tập theo, nhưng lão phu lại vì dục vọng làm mờ mắt cố gắng luyện tập theo. Đến cuối cùng bị dục hỏa công tâm, lợi dụng sự thuần khuyết của sư muội, ta đã lừa muội ấy để làm nữ nhân song tu cho bản thân. Sau đó khi biết ta không hề thật lòng yêu thương nàng, sư muội đã bỏ đi, lúc đó nàng còn đang mang thai, hơn 15 năm nay ta vẫn luôn truy tìm nhưng không thể tìm thấy tung tích của nàng. Nhưng chuyện không chỉ có vậy, trong khoảng 1 năm đó, vì để luyện võ ta đã tìm đến rất nhiều người phụ nữ, lợi dụng tình cảm của họ. Cho đến khi trong lúc song tu khiến cho một người chết, ta mới ngộ ra môn võ công này quá tà đạo. Chính vì thế những năm gần đây ta luôn cố gắng bù đắp lại những lỗi lầm mình đã gây ra. Nhưng không thể tìm lại những nàng ấy.

Cuối cùng thì Đại An đã rõ ràng mọi chuyện. Những việc làm sai lầm của vị tiền bối này quá nhiều, nhưng cũng không hẳn không thể bù đắp. Dù sao thì hắn cũng cảm thấy đáng thương cho vị tiền bối này.

Cả hai ngồi ngây ra như phỗng một lúc, suy nghĩ lại những chuyện vừa được Trần lão kể.

Được một hồi thì Trần lão quay sang Đại An nói.
–    Nãy giờ mải nói chuyện của lão phu, thiếu hiệp mời đưa tay ra đây để lão phu xem thương thế của thiếu hiệp xem sao.

Đại An cũng nhớ ra mình đang bị trọng thương, vì có hai luồng sức mạnh khác biệt trong người nên mới có thể giữ được mạng và hồi phục thể chất nhanh thế này.

Nắm lấy tay của Đại An, Trần lão vận nội công truyền khắp các mạch máu của hắn. Dòng khí ấm từ bàn tay của ông được vận chuyển qua lại mấy vòng khắp kinh mạch ở người hắn.
Khi vận chuyển dòng khí qua lại kinh mạch Đại An lần thứ 6 thì ông dừng lại, sắc mặt trầm trọng nhìn Đại An.

–    Trong người thiếu hiệp có hai luồng khí rất lạ lùng, rất cường đại, rất mạnh mẽ, nhưng vì không biết vận dụng chúng nên mới bị trọng thương, các kinh mạch bị nghẽn gần như vỡ nát hết. Nhưng lại nhờ hai luồng khí kì lạ này mà thiếu hiệp vẫn có thể sống sót và cử động. Chỉ là tạm thời nếu không tìm được cách chữa trị thì thiếu hiệp sẽ không thể vận công được. Tiếc là lão phu cũng không thể giúp gì được. Ài… tiếc thật, tiếc thật…
Ông thở dài, vẻ mặt đầy tiếc nuối.

Nhận thấy ông có vẻ khác lạ, không hẳn tiếc vì không thể chữa trị cho mình, Đại An mới hỏi.
–    Xin hỏi tiền bối tiếc nuối chuyện gì vậy?

–    Ta tiếc là không thể tìm được người thừa kế môn võ thuật của mình. Đương nhiên không phải môn võ công phải song tu bá đạo kia. Môn võ ta muốn truyền lại là một bộ kiếm pháp và một bộ đao pháp. Thiếu hiệp cũng nhìn thấy hai thiếu nữ đi bên cạnh nữ nhi nhà ta rồi đó. Hai đứa đó là đệ tử của ta, một đứa học Hồ Điệp Kiếm, một đứa thì học Vạn Kiếp Đao. Hai bộ kiếm pháp và đao pháp còn lại là Phiêu Vân Kiếm và Quỷ Hồn Đao. Cả bốn môn kiếm pháp đao pháp này đều có thể phối hợp với nhau. Một khi cả bốn được tung ra thì rất ít người có thể đối phó.

Đại An cũng cảm thấy thèm thuồng 2 bộ kiếm, đao pháp này. Nhưng bản thân hắn lại không thích dùng kiếm và đao, hắn muốn tìm một bộ vũ khí thích hợp với mình hơn. Trầm tư một lúc hắn chợt nhớ ra hai bóng người.

–    Tiền bối, thật ra người không biết chứ hai huynh đệ còn lại của vãn bối trong người cũng có một luồng sức mạnh kì lạ giống như vãn bối vậy. Chắc hẳn có thể học được hai bộ võ công đó.

–    Thật sao.
Hai mắt của Trần lão sáng lên như sao. Thấy Đại An gật đầu khẳng định, lão bật cười ha hả.
–    Hay lắm, hay lắm. (Hảo lơ, hảo lơ, hảo súp lơ :-”)

–    Nhưng mà vẫn thật đáng tiếc, lão phu không thể nhận thiếu hiệp làm đồ đệ.
Ông cười một hồi lại than thở.

Đại An không cho là như vậy, miệng hắn hé ra một tia cười quỷ quyệt.

–    Không làm sư đồ nhưng vẫn có thể làm…
Hắn nói nửa vời cố tình khiêu gợi sự tò mò của Trần lão.

–    Ý thiếu hiệp là?

Đại An giả vờ trầm ngâm một hồi rồi đột nhiên quỳ xuống, hai tay nắm lại để phía trước mặt.
–    Vãn bối mặc dù không tài giỏi gì nhưng vẫn xin người mong người cho phép vãn bối gọi người hai tiếng “Nghĩa phụ”.
Nói xong hắn liên tục dập đầu ba cái.

Móa, tự nhiên kiếm được một chỗ dựa vững chắc, tội gì không nhận. Về sau lấy hết nữ nhi của lão đem về làm lão bà, á há há.

Đại An tự sướng ở trong đầu.

Thấy hắn dập đầu ba cái, gọi mình là nghĩa phụ, Trần lão cảm thấy rất hạnh phúc, cười ha hả. Nếu mà lão biết suy nghĩ trong đầu của Đại An hiện giờ không biết lão có còn cao hứng nổi không.

–    Được, nghĩa tử của ta. Mau đứng dậy.
Trần lão, đứng dậy cầm lấy hai tay của Đại An kéo hắn đứng dậy.

Nhìn thằng vào Đại An, lão cảm thấy thanh niên đứng trước mặt mình càng ngày càng thuận mắt, dáng vẻ cao ráo, khuôn mặt anh tuấn, đôi mắt sáng ngời đầy khí phách.
–    Hay lắm, cả đời ta không có con trai, hiện giờ cũng có một nghĩa tử là nam nhi rồi. Mau gọi hai tiếng “Phụ thân” thay cho “nghĩa phụ” đi.

Ặc, hóa ra ông ta không hề có con trai, sau này mình sẽ cố gắng báo hiếu cho ông ấy vậy.

Đại An thấy tầm lòng chân thật của Trần lão đối với mình hắn cũng cảm thấy thật cảm động. Trước giờ hắn rất thiếu tình thương từ cha. Cha hắn suốt ngày chỉ mong kiếm được nhiều tiền để bù đắp nỗi đau mẹ hắn mất sớm. Hắn nghẹn ngào nói:
–    Phụ thân, hài tử quyết sẽ không làm phụ thân phiền lòng.

–    Ngoan, ngoan lắm, hài tử ngoan.
Trần lão vỗ vỗ đôi vai cứng rắn của Đại An. Cả hai cùng nhìn nhau, trong ánh mắt cả hai người tràn ngập tình cảm của cha con.

Cuối cùng thì ta cũng có tình thương của cha.

Đại An cảm thấy bản thân mình thật hạnh phúc.

2 Replies to “[Sắc-hiệp][Fiction] The darkness history – Chương 16”

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

kaka :D :ic: :fuckme: :) :os: lololo :no: :cheese: :3 :hi: mmm :guro: :y: :bagia: :dichmau: T_T more »