Tiếp tục nào.
Chương 27 – Mở mồm thở ra thơ
– Công… Công tử, à không, thiếu gia, người xem, ba tên mới đi vào trong đó có hai người là đệ tử mới được Trần Thiên thu nhận. Còn kẻ còn lại là nghĩa tử đồng thời kiêm luôn chức nữ tế của Trần Thiên.
Ở một cái bàn cách xa Đại An có một vị thiếu gia trông rất “xinh đẹp”, bên cạnh có ba tiểu tỳ. Người vừa nói là một tiểu tỳ nhân sắc cũng không tầm thường, độ tuổi cũng xấp xỉ vị thiếu gia đó.
Nếu Đại An biết tin tức mình cùng hai đứa Tiền Tài đã được truyền bá rộng rãi chắc giật mình không thôi.
– Trần Thiên? Chính là Bá Vương Lạc từng một thời uy trấn giang hồ đó ư? Thú vị thật, mặc dù chưa từng được gặp mặt Trần Thiên nhưng nhìn thấy đệ tử cùng nghĩa tử của hắn cũng đủ thấy “danh tiếng” của hắn rồi. Nhìn xem mấy tên đó khác gì mấy tên dâm côn không.
Vị thiếu gia hừ lạnh khinh thường. Không ngờ lại có kẻ vô sỉ như thế sống ở trên đời.
– Thiếu gia, nói mấy tên đó là dâm côn không đúng lắm, theo nô tỳ thấy cả ba tên đó đều là xử nam. Cùng lắm gọi là sắc lang thôi.
Một tiểu tỳ khác đứng bên cạnh vị thiếu gia kia lắc đầu nói.
Ặc, tay hắn thiện nghệ thế kia mà dám bảo là xử nam à. Vị thiếu gia trợn tròn mắt ra nhìn Đại An đang thi truyển “Ngũ hổ công” trên người ả phấn đầu. Tuy rằng không thể tưởng tượng nổi Đại An còn là xử nam nhưng tiểu tỳ đứng cạnh hắn y thuật rất cao chỉ cần nhìn thoáng qua có thể biết người đó có bệnh hay không, nên việc tên đó còn trinh hay bị bóc tem rồi cũng rất dễ dàng.
Thực chất Đại An không còn là xử nam lâu rồi, nhưng sau khi luyện thành Tiềm Long Chân Quyết, hắn đã thoát thai hóan cốt nên cái phần thịt thừa ở cái của quý của nó lại được bám chắc lại.
Nói chung vì cái hiểu nhầm hắn còn là xử nam mà mấy cô gái cũng phải “chết” lên “chết” xuống ở trên giường với hắn.
Ở một góc khác cũng có một vị thiếu niên “đẹp zai” đang trừng mắt nhìn Đại An.
– Không biết tỷ tỷ vì sao lại đi thích loại người như hắn chứ, còn cả phụ thân nữa chứ, đi nhận mấy tên đệ tử vô lại như vậy.
Nếu lúc này Đại An ở đây chắc phải hét lên môt tiếng “Oanh nhi”, bởi vì vị thiếu niên trông cực kì giống Trần Oanh. Hắn đang nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa tên vô sỉ nào đó có đôi tay thần kì mà nhiều thằng ông phải bội phục.
Và nhân vật chính của chúng ta, kẻ đang bị hai thiếu niên chửi rủa vẫn không hề biết gì tiếp túc du ngoạn trốn thần tiên trên người hai ả phấn đầu khiến hai ả rên rỉ cùng thở dốc không thôi.
– Thiếu gia, người hãy mau quay trở về đi, lão gia sẽ rất lo lắng đó.
Vị tiểu tỳ nãy giờ vẫn im lặng ở bên cạnh vị thiếu gia kia lên tiếng, trông nàng có vẻ nhút nhát.
– Hừ, ta quyết không về đó. Suốt ngày bị nhốt ở trong đấy, làm gì cũng phải theo khuôn phép, thật là tức chết ta mà.
Vị thiếu gia giận dữ đặt mạnh chiếc chén trong tay xuống bàn làm nó vỡ tan. Tuy tiếng chén vỡ to nhưng mọi người xung quanh cũng không ai thèm để ý.
Ba tiểu tì sắc mặt tái nhợt, đầu cúi gằm xuống dưới sợ bị hắn trách phạt và mắng nhiếc.
Cố lấy can đảm, vị tiểu tỳ mà nói cho thiếu gia về thân phận ba người Đại An lên tiếng.
– Nhưng còn quốc sư thì sao, nàng sẽ lo lắng cho thiếu gia đó.
– Lần này ta bỏ ra ngoài một phần cũng là vì sư phụ, không hiểu người nam nhân đó ra sao mà sư phụ nhớ mãi không thôi, còn đau khổ vì hắn nữa chứ.
Vị thiếu gia trầm ngâm nói, trong giọng mang vài phần cay đắng, tức tối.
– Các ngươi còn nhớ lần đầu gặp nàng không, lúc đó sư phụ dù yếu đến mấy vẫn không chịu buông ra thứ quỷ quái này.
Vị thiếu gia nói rồi ném lên bàn một thứ, nếu Đại An nhìn thấy sẽ rất giật mình bởi vì đó chính là cặp xách của hắn.
Nguyệt Lan lúc bay về qua khứ chỉ có kịp nắm lấy cặp xách của hắn, chính vì vậy đối với nàng thứ đó là kỉ vật của hắn. Sau này nàng dấu kĩ ở trong phòng nhưng không ngờ lại bị vị thiếu gia này lôi ra. Cũng may là vị thiếu gia này sợ hãi bên trong có thứ gì nguy hiểm nên đến giờ vẫn không mở ra xem.
– Thiếu gia, người… người dám lấy trộm thứ này của quốc sư. Đây là báu vật mà nàng quyết giữ bằng được, không ai được động vào đâu.
Ba tiểu tỳ run rẩy sợ hãi.
– Sợ cái gì, ta thật muốn xem chủ nhân của cái thứ này trông ra sao mà để cho sư phụ của ta nhớ mãi không thôi. Theo ta thấy chỉ có tam ca của ta là xứng với nàng nhất.
Chỉ vì cái tên nam nhân không rõ mặt này mà nàng lạnh nhạt với hết thẩy mọi người.
Cắn răng nghiến lợi, vị thiếu gia lại thẩm rủa tên nam nhân không rõ mặt mũi kia.
Ắt xì.
Ai lại nhớ đến ta nhỉ, là Oanh nhi, Hân Hân hay là Tử Tình đây.
Đại An hắt xì một cái nhưng trong đầu lại tiếp tục tự sướng. Mặt lại cười dâm không ngừng.
Đang lúc mọi người đang đùa giỡn thì từ phía trong đi ra một a hoàn.
– Xin mọi người trật tự. Nô tỳ thay mặt bốn vị tiểu thư ra mắt các vị công tử. Bây giờ nô tỳ sẽ đưa ra đề thứ nhất đó chính là làm thơ. Đề tài là “thương”.
A hoàn vừa nói xong, mấy vị công tử lâm vào trầm tư sau đó mọi người thi nhau đứng dậy đọc bài thơ của mình.
– Xin hỏi cô nương đây, ba huynh đệ tại hạ chỉ làm một bài có được không?
Phạm Tiền bỗng lên đứng dậy hỏi.
– Không vấn đề gì. Ba vị công tử chỉ cần mỗi người làm một câu là được.
A hoàn cười tươi gật đầu nói.
– Vậy tại hạ không khách sao nữa.
Phạm Tiền cười toe toét.
Ối đệt, chúng mày định chơi anh à. Anh là anh dốt nhất mấy cái làm văn làm thơ đấy.
Đại An giật mình sợ hãi trợn trừng mắt ngó Phạm Tiền, nhưng Phạm Tiền chỉ đánh mắt cho hắn ý bảo hắn yên tâm xong rồi bắt đầu đọc.
– Hướng xa xa biển kia mắt đỏ.
– Bước phiêu du một mình đây đó.
Phạm Tài sau khi thấy Phạm Tiền đọc xong cũng đứng dậy làm ngay một câu thơ. Nói xong cả hai thằng quay ra nhìn Đại An.
Ta á?
Đại An há hốc mồm chỉ vào mình, vẻ mặt không thể tin được.
Thằng khốn nạn thế mà nó dám đánh mắt bảo mình yên tâm.
Lửa giận ngập đầu Đại An, nhưng hắn cố nhịn, bắt đầu từ từ đứng dậy, cầm lấy chén rượu nhấm nháp giả vờ tiêu sái thực chất là câu giờ.
Bỗng linh quang chợt lóe, hắn sủa luôn ra hai câu thơ.
– Hận trời cao mây trắng loạn bay – Còn người ở đâu khóe mắt cay.
– Hay, hay lắm.
Trong sảnh đường vài người phải bội phục tài làm thơ của ba người Đại An, không kìm được phải thốt lên khen hay, vỗ tay tán phục.
Câu đầu của bài thơ là ẩn dụ mặt trời cũng là ẩn dụ một người đứng ngắm nơi chân trời nghĩ về ai đó mà đỏ mắt. Câu thứ hai đơn thuần là kể lên nỗi lòng của một người cô đơn bước đi không biết nơi chốn, đồng thời cũng là bổ sung cho câu thứ nhất. Câu thứ ba là nỗi niềm bức xúc bởi thế giới này quá rộng lớn. Câu thứ tư thì “người” ở đây là chỉ một người khác đang đứng ở một nơi nào đó ngắm trông người xuất hiện ở ba câu đầu.
Nếu mà đọc cả bài lên có thể cảm nhận được sự phân ly chia cách của hai người yêu nhau, do số phận đưa đẩy. Vì bối phận hoặc là vì chiến tranh, riêng từ “loạn bay” đã khái quát tất cả.
– Thật không thể ngờ, ba tên sắc lang đó có thể làm ra được bài thơ hay đến vậy.
Vị thiếu gia lắc đầu, trầm trồ không thôi. Không ngờ kẻ vô sỉ như thế còn có thể làm thơ, ông trời có còn có công lý không vậy.
Ở một nơi khác, vị công tử giống hệt Oanh nhi cũng phải trợn mắt há mồm nhìn nhóm ba người Đại An. Dụi mắt nhìn đi nhìn lại mấy lần để chứng minh có đúng là cái tên dâm tặc ban nãy không.
Trong một căn phòng nhỏ hướng ra sảnh, có bốn cô gái đang ngồi, ai ai cũng xinh đẹp và người toát ra khí chất không tầm thường.
– Mấy người này thú vị ghê a.
Một cô gái trong số đó cười khúc khích nói.
– Hứ, toàn một lũ dâm côn, nhất là tên đọc hai câu thơ cuối, chắc chắn là đạo thơ.
Một cô nương khác, trong dáng vẻ hoạt bát, cô nương này nhìn qua cho người ta thấy đây là một cô nương không thể yên phận ở một nơi nào cả.
– Kỳ nhi, muội sao lại có ý kiến với người ta thế.
Vị cô nương trông có vẻ lớn tuổi nhất mỉm cười trách móc khiến cho cô nương tên Kỳ nhi ủy khuất lao vào lòng nàng nũng nịu.
– Cầm tỷ, hắn rõ ràng là dâm tặc mà, lúc nãy tỉ không thấy hai tay hắn sờ soạng khắp người hai vị tỷ tỷ kia à.
Thấy Kỳ nhi nũng nịu trong lòng mình, cô nương tên Cầm cảm thấy buồn cười cộng thêm một chút đáng yêu với Kỳ nhi nên cũng không nói thêm lời nào chỉ xoa đầu cô bé.
Đây chính là bốn hoa khôi của Thanh Vân Lâu, người mở miệng đầu tiên chính là Hoa cô nương, còn người vẫn im lặng chính là Thi cô nương.
Chương 28 – Ngẫu ngộ Oánh nhi
Con mẹ nó, mình phục mình quá, xuất khẩu thành thơ luôn mới vãi. Hắc hắc.
Ngồi cười một lúc, Đại An quay sang ngắm hai ả kĩ nữ nhỏ tuổi của mình, hắn bỗng nhiên nhận ra hai nàng đều rất xinh xắn và đáng yêu. Gò má hồng nhuận vì bị hắn “hành hạ” mang theo nét e thẹn của con gái.
– Hai nàng tên là gì?
Hắn thôi sờ soạng hai cô nàng, mà ôm hai nàng vào lòng mình, hắn cảm thấy muốn che chở cho hai cô nàng bé nhỏ này.
Đang bị Đại An thám hiểm một hồi tự nhiên lại được hắn ôm vào lòng trìu mến, cả hai nàng cảm thấy thật bật ngờ nhưng trong lòng cũng xuất hiện một tia ấm áp.
Cô nàng vừa bị Đại An cho “lên đỉnh” nhẹ thốt.
– Tiện nữ tên là Tiểu Hồng. Còn nàng tên Tiếu Phiến.
– Tiểu Hồng, Tiểu Phiến, tên thật đẹp.
Đại An cảm thán.
– Hai nàng cũng chỉ mới tiếp khách vài lần thôi phải không?
– Vâng ạ.
Nhắc tới tiếp khách khuôn mặt cả hai nàng đều trở nên u buồn. Chắc chắn các nàng đều bị ép buộc đi làm việc này.
Tự nhiên trong lòng Đại An cảm thấy thương cảm cho hai nàng.
– Vậy từ giờ hai nàng cứ đi theo ta đi, ta sẽ chuộc thân cho hai nàng.
– Thật không?
Như sét đánh ngang tai, cả hai nàng đều trợn tròn mắt nhìn Đại An. Số phận đã đưa đẩy các nàng phải làm cái nghề nhục nhã này, cứ tưởng cả đời phải chịu cảnh thân xác bị đầy đọa. Tuy vậy nhưng cả hai nàng vẫn còn do dự.
– Nhưng…
Tiểu Hồng chưa kịp nói hết câu đã bị Đại An chặn lại.
– Không cần nói gì hết, ta biết các nàng còn có nỗi khổ riêng, nhưng ta một khi đã quyết thì hai nàng sẽ là nữ nhân của ta, tất cả mọi việc của hai nàng sẽ là của ta. Ta sẽ giải quyết những việc của hai nàng.
Tiểu Hồng vẫn còn muốn nói tiếp.
– Nhưng tiện nữ đã là tàn hoa bại liễu…
– Từ giờ không được xưng là tiện nữ nữa, nàng là người của ta. Ta chỉ quan tâm đến nàng lúc này chứ không để ý tới quá khứ của nàng. Đối với ta trinh tiết chẳng qua chỉ là một tấm màng không hơn không kém. Ta là cần chính là tấm lòng. Nhiều người tuy vẫn giữ thân thể sạch sẽ nhưng tâm họ thì không thuần khiết. Nhưng nhiều người cho dù thân thể của hò có bị chà đạp thế nào nhưng trong tâm họ vẫn rất trong sạch.
Chém gió một hồi, Đại An lại càng siết chặt hai nàng vào lòng mình, ôn nhu xoa đầu hai nàng, nhẹ nhàng hỏi.
– Ta nói hai nàng có hiểu không?
Cảm động hết sức, đôi mắt hai nàng đẫm lệ, những giọt nước mắt hạnh phúc ứa ra khỏi khóe mắt, hai nàng cùng gật đầu tỏ ý hiểu những lời Đại An nói.
Ối vê lờ, đại ca bao giờ trở nên tâm lí thế này.
Hai thằng Tiền Tài há hốc mồm nhìn Đại An như nhìn thấy quái vật ngoài hành tinh.
Ôi vãi cứt, sao hôm nay tự nhiên mình trở nên văn thơ lai láng thế nhỉ.
Đại An cũng tự cảm thấy mình đúng là khác thường với mọi ngày.
À mà, đệt mịe, lấy đâu ra tiền để chuộc thân cho hai nàng đây.
Nghĩ tới đây, Đại An đổ mồ hôi lạnh trong lòng.
Đang lúc Đại An sợ hãi thì Phạm Tiền lại lắc đầu cảm thán nói một câu mà khiến cho Đại An như vớ được vàng.
– Đại ca, huynh biết nhìn thật đấy. Tiếu Thiến cô nương vẫn còn là xử nữ đấy.
– Cái gì? Thật không?
Đại An há hốc mồm, quay sang nhìn Tiểu Thiến. Nàng bị hắn nhìn như hổ đói vồ mồm ngượng ngùng núp vào ngực hắn.
Chỉ cần nhìn thấy cái biểu hiện này kẻ ngu cũng biết nàng vẫn còn là xử nữ, đã vậy Phạm Tiền vốn là đại phu, tuy y thuật không cao thâm nhưng vẫn giỏi hơn ối kẻ. Hắn đã nói Tiểu Thiến là xử nữ thì chắc chắn không sai.
– Nàng hôm nay là lần đầu tiên ra ngoài tiếp khách, thật may mắn gặp được công tử hứa chuộc thân cho.
Tiểu Hồng ôm chặt lấy cánh tay Đại An và nói. Nàng sợ hắn bỏ đi, đồng thời cũng sợ đây là giấc mơ, nhưng mà dù là giấc mơ nàng cũng muốn được mơ lâu hơn, được cảm nhận hơi ấm từ Đại An lâu hơn.
Cảm thấy trong giọng nàng có phần chua xót vì thân thể của mình không còn trong sạch, Đại An cười cười ôm nàng vào lòng âu yếm.
– Không phải ta đã nói rồi sao, dù nàng có thế nào ta cũng vẫn đối xử với nàng công bình, yên tâm đi, không cần suy nghĩ nhiều.
– Vâng.
Nàng “dạ” một tiếng rồi núp vào lồng ngực của hắn mỉm cười hạnh phúc.
Sau một hồi mọi người trầm trồ vì bài thơ của nhóm Đại An. Mọi người cũng bắt đầu bình tâm lại, những công tử thế gia khác bắt đầu đừng dậy ngâm bài thơ của mình.
Đến cuối cùng chỉ có ba nhóm được vào vòng trong. Trùng hợp làm sao ba nhóm đó có nhóm của Đại An và hai nhóm của hai vị thiếu gia công tử nãy giờ nhìn chằm chằm Đại An.
Tuy chỉ có ba nhóm được chọn nhưng những người khác cũng được vào khuôn viên phía sau để làm cổ động viên bất đắc dĩ.
Mọi người đều có tâm lí, không được chọn thì đã sao, ít nhất cũng được ngắm nhìn sắc đẹp của bốn hoa khôi Thanh Vân Lâu để hằng đêm về thẩm du hoặc nằm mơ rồi mộng tinh cũng đủ sướng.
Sau khi vào đến khuôn viên phía sau tòa nhà, mọi người đều trợn mắt há mồm vì cách bố trí nơi đây thật sự quá sức tưởng tượng.
Ở giữa là một cái hồ lớn, xung quanh đầy các loại hoa cỏ. Xung quanh có 4 tòa nàh nằm phân biệt bốn phía, trên đó đều được treo bảng ghi chữ Cầm lâu, Kì lâu, Thi lâu, Họa lâu.
Bốn tòa lâu đều rất lớn, bề ngoài cũng khác biệt không thôi.
Ở phía giữa hồ được xây dựng một cái nhà nhỏ để ngắm cảnh. Ba nhóm qua được vòng loại được ả a hoàn mời bước vào tòa nhà đó.
Phạm Tiền đã thôi ôm theo hai ả kĩ nữ nhưng Đại An thì vẫn hai tay, trái ôm phải ấp hai nàng Tiểu Hồng Tiểu Thiến đi về phía trước. Phía bên kia vị thiếu gia có cái cặp của Đại An cũng đem theo 3 a hoàn phía sau lưng tiến về phía trước. Ngước lại với vị thiếu gia đó, vị công tử có khuôn mặt giống Oanh nhi phía sau có ba tên đàn ông lẽo đẽo bám theo.
Đang cười khúc khích ôm chặt hai nàng Tiểu Thiến, Tiểu Hồng, Đại An tí nữa chết ngất khi nhìn thấy vị công tử kia.
– O… Oanh nhi.
Mặt Đại An méo mó như kiểu bị bắt gian tại trận. À mà cũng đúng là bị bắt gian thật, hai tay hắn vẫn đang ôm hai mĩ nữ, chưa kể hắn còn đang định tiến vào thi thố để đoạt hoa khôi.
Vị công tử hừ lạnh, mặt vênh lên không thèm nhìn hắn.
– Ta không phải Oanh nhi, ngươi nhìn nhầm người rồi.
Biểu hiện của công tử này đúng kiểu như một thiếu nữ nũng nịu, giận dỗi. Điều này càng làm Đại An nghĩ đó chính là Oanh nhi. Đang định tiến lên để xin lỗi hắn bỗng phát hiện có điểm không đúng, nhưng không đúng ở đâu thì không biết.
– Ngươi không phải Oanh nhi, ngươi là ai, tại sao lại giả nam.
Đại An chậm rãi hỏi, hai mắt đầy nghi ngờ liếc lên liếc xuống người của công tử kia.
– Ngươi nhìn cái gì? Sắc lang.
Bị Đại An soi mói như thế, vị công tử không khỏi rùng mình, hai má phớt hồng giận dữ hét lên.
Giờ thì tất cả đều biết vị công tử đó chính là một nữ giả nam trang.
Giật mình vì bị mắng, Đại An há hốc mồm liếc nhìn cô nương giả nam trước mặt, bỗng trong đầu hắn hiện ra một cái tên.
– Nàng là Oánh nhi.
Hắn hỏi dò, cô nương vừa nghe thấy cái tên Oánh nhi phát ra từ miệng hắn, khuôn mặt đã biến đổi. Nhìn thấy thế, Đại An vỗ tay đến “tét” một cái, lắc đầu cười khổ.
– Ta thế nào lại không nghĩ ra từ đầu, nàng là chị em song sinh với Oanh nhi. Cũng tại nghĩa phụ cũng không nhắc đến nàng là song sinh tỷ muội với Oanh nhi, suốt ngày thích giấu diếm ta.
– Im miệng, không cho gọi ta là Oánh nhi, ta với ngươi là gì chứ.
Oánh nhi hét lên, dậm chân tức giận. Tự nhiên bị tên cầm thú gọi một cách thân mật nàng cảm thấy uất ức không thôi.
Một tên phía sau lưng Oánh nhi thấy Đại An gọi nàng một cách thân mật nhưu vậy, trong lòng hắn cảm thấy không thoải mái, ánh mắt đầy sát khí nhìn về phía Đại An.
– Sư muội, hắn là ai vậy.
Chưa đợi Oánh nhi mở miệng trả lời tên sư huynh đó. Đại An đã nhận thấy ánh mắt đối địch của đối phương, hắn đứng ra nói.
– Ồ, không biết vị huynh đài này là sư huynh của Oánh nhi, xin lỗi đã ra mắt muộn. Tại hạ là phu quân của Oánh nhi, Vương Đại An. Xin hỏi quý tính đại danh của sư huynh đây là?
– Im mồm, không cho nói, ai là lão bà của ngươi hả?
Oánh nhi dậm chân gào thét, hai má đã đỏ rực hết cỡ, màu đỏ còn lan xuống cả cái cổ trắng bóc của nàng.
tem nhìu dzậy trùi !!!