Chương này hơi dài, vì nó liên quan đến giải thích mọi chuyện đã xảy ra và mở đầu cho những điều mới sau này.
Có lẽ đây là chương quan trọng nhất.
Mong anh em chịu khó bỏ chút thời gian ra đọc và cmm cho tớ vui vẻ trẻ khoẻ nhé.
Dạo này bận bắn CS và sub các bộ anime mới nên ít time để viết quá.
Chương 5 – Niên tộc, Long tộc và Vũ Long Vương Đại An
Đã qua hai tháng Đức Anh đến với thế giới này. Và giờ hắn đã biết hắn bị lạc vô vào một thời kì lịch sử tăm tối của nước Đại Việt nhưng hắn còn không biết rằng chính hắn sẽ khiến cái lịch sử đó trở nên tăm tối hơn bao giờ hết.
– Vậy công tử đã quyết định chưa?
Vị lão bá đã đưa Đức Anh về sau trận anh hùng cứu mỹ nhân nửa vời nằm ngất hỏi nó ân cần.
“Quyết định ư?”
Câu hỏi đó khiến hắn nhớ lại mấy ngày hôm sau khi nó được cứu…
***
Lúc đó Đức Anh vừa mới tỉnh lại, trên người các vết thương đã lên da non, toàn thân cảm thấy tràn đầy sức sống hơn bao giờ hết.
– Công tử tỉnh rồi à?
Lão bá bá đang ngồi bên cạnh bắt mạch cho hắn.
– Ông là?
Đức Anh cất cái giọng nói ồm ồm của hắn lên.
– Lão là Vu Thử, người của bộ tộc Niên. Công tử bị thương rất nặng mà còn cố sức quá, may mà không sao.
“Còn cố sức? Ta nhổ vào, ta thừa biết ông ở đó mà không chịu ra giúp ta sớm hơn, bố khỉ”
– Thế sao ông không ra cứu tôi sớm hơn đi.
Đức Anh lầm bầm.
– Tại vì lão thấy công tử có sức mạnh của Long tộc bao quanh cơ thể nên… không những thế lại là khí của bát long đường chủ.
Lão bá cảm thấy hơi có tội, giọng nói nhỏ lại.
– Bát long, long tộc, ông biết về mấy thứ đó sao? A…
Hắn bật dậy thật nhanh, túm lấy lão bá hỏi gắt, nhưng vì quá vội vã nên khiến nội thương của hắn trở đau.
– Công tử cứ bình tĩnh, tuy ngoại thương đã lành, nhưng nội thương của công tử vẫn còn nặng lắm, cần có thời gian điều trị.
Lão bá cố đẩy hắn nằm lại xuống giường.
– Ông cứ trả lời tôi trước đi.
Đức Anh vẫn ngoan cố khiến lão bá đành nhân nhượng trả lời.
– Đương nhiên là lão biết về mấy ụ đó vì lão là tộc nhân của Niên tộc mà, nhưng tại sao vị công tử như ngài đây lại không biết về vụ đó.
– Ý ông là sao?
Nó trợn mắt lên hỏi.
– Không phải công tử cầm theo Niên Hy của Thánh Nữ Niên tộc chúng tôi hay sao? Lí do gì lại không biết đến Bát long đường chủ của Long tộc.
Lão bá cầm một vật từ cái kệ bên cạnh chiếc giường, vật đó phát sáng ánh vàng, được làm bằng vàng nguyên chất.
– Vậy ra thứ đó là Niên Hy sao? Cái tên chết tiệt đó cũng nói như thế.
– Tên chiết tiệt? Là ai vậy?
Lão bá tỏ vẻ khó hiểu.
– Ta cũng không biết nhưng kẻ đó cũng biết đấy cái vật đó, mà ông đưa trả lại nó cho tôi mau.
Đức Anh căm tức nghĩ tới cái kẻ đã ban cho hắn hai cái vết sẹo to tướng ở trước ngực và cả sau lưng. Nhưng hắn vẫn không quên giật lại cái kỉ vật mang đầy ý nghĩa của nó và của nàng ta từ tay vị lão bá đó.
– Xin công tử tiếp tục nói cho lão về kẻ đó.
Sau khi trả lại cái Niên Hy cho Đức Anh, lão bá vẫn muốn nghe về tên kì lạ đó.
– Thằng chết dẫm đó nó đâm tôi hai phát, rồi còn đả động đến vụ Niên Hy… À, còn nữa, tôi cá chắc hắn thuộc cùng với cái hội ăn mặc dở người, váy không ra váy, quần không ra quần. Cái lũ thiểu năng thích tìm cách giết bát long gì gì đó.
Đức Anh nói liến thoắng và không ngừng chửi lũ kia là lũ chó chết và khốn khiếp, ngu si, thiểu năng.
– Kẻ ăn mặc lạ kì ư? Mà chúng muốn giết bát long đường chủ sao? Lão chưa hề nghe nhưng việc chúng muốn giết bát long thì không phải chuyện đùa. Việc đó ảnh hưởng tới tương lai của cả đất nước này.
Lão bá nói giọng nghiêm trọng và tỏ vẻ trầm tư.
– Ông nói thế là sao? Tôi không hiểu.
Đức Anh hỏi giọng ngu ngơ.
– Chuyện đó tí lão sẽ nói với công tử sau, giờ xin công tử hãy trả lời lão mấy câu.
– Ừh được.
Thấy nét mặt nghiêm trọng của lão bá nên Đức Anh cũng đồng í.
– Rốt cuộc công tử là người phương nào? Sao ngôn ngữ của công tử nghe rất lạ, nếu không phải nhờ năng lực Dịch ngôn của Niên tộc chắc là công tử không thể hiểu và nói chuyện được với ai cả.
“Thảm nào, mình cứ thấy ngôn ngữ của mấy thằng cha này cứ khắm khắm kiểu gì mà mình vẫn hiểu được”
– Tôi cũng không biết, nhưng tôi là người Việt Nam.
– Việt Nam, vậy có liên quan đến nước Đại Việt không?
Lão bá sốt sắng hỏi.
– Đại Việt á? Đó là tên của nước Việt Nam từ xưa.
Đức Anh trả lời bình thản.
– Đại Việt là Việt Nam xưa? Vậy công tử là người của… của…
Lão bá nói lắp bắp.
– Của cái gì chứ, lão nói đi.
Đức Anh mất hết kiên nhẫn.
– Xin hỏi, năm công tử là năm gì?
Lão bá vẫn không nói thẳng ra mà lại hỏi nó tiếp.
– Là năm 2009, năm Kỷ Sửu gì gì đó.
Hắn bực mình.
– Năm Kỷ Sửu thứ mấy?
– Tôi làm sao biết được.
Lão bá suy nghĩ đắn đo một hồi rồi nói.
– Theo lão nghĩ, công tử đã bị lạc về quá khứ rồi, công tử là người của thương lai.
– HẢ, ÔNG NÓI CÁI GÌ?
Đức Anh hét lên.
– Công tử hãy bình tĩnh đi. Giờ có nóng giận hay bối rối cũng vô ích. Suy đoán của lão không sai được đâu. Cái chính là sử xuất hiện của công tử sẻ ảnh hưởng rất lớn tới đất nước này. Bời vì dù sao công tử cũng là người tương lai nên nắm rõ mọi sự kiện xảy ra trong quá khứ.
– À… cái này…
Đức Anh có vẻ ngượng nghịu, gãi đầu gãi tai.
– Tôi không hề quan tâm tới lịch sử Việt Nam cả, nên ta có biết gi sất.
– HẢ?
Lần này đến lượt lão bá sửng sốt.
– Công… công tử… không… không biết gì cả sao? Trời ạ.
– Không sao, bù lại tôi nắm rõ vụ sử Trung quốc lắm.
Đức Anh chống chế, dù sao mấy bộ phim dã sử trung quốc hắn đã xem không biết bao nhiêu bộ, chưa kể đống truyện lịch sử mà hắn đã nhồi vào đầu những lúc chán nản.
– Trung Quốc?
Lão bá tỏ vẻ khó hiểu.
– À, có thể gọi là Đại Hoa, giáp với phía Đông Đại Việt đó.
– Ồ, lão hiểu, nhưng có lẽ, lão nghĩ kĩ rồi, dù cho công tử có không biết lịch sử nhưng cũng là một sự thay đổi lớn.
Cảm thấy lão bá nói cũng có lý, Đức Anh gật gù đồng tình.
– Lão nghĩ giờ chắc công tử đang nghĩ đến việc trở về tương lai, nhưng việc này không thể làm trong một sớm một chiều. Lão vẫn chưa biết đến việc này, chúng ta sẽ phải mất thời gian tìm hiểu và nghiên cứu kĩ hơn.
– Có lẽ vậy.
Giọng Đức Anh xìu xuống khi nghe lão nói chưa có cách để trở về.
– Trước hết…
Giọng lão bá thay đổi.
– Lão nghĩ công tử nên sử dụng sức mạnh Dịch ngôn để thay đổi ngôn ngữ nói tránh để kẻ khác phát hiện chân tướng thật sự của mình.
– Ờ OK, mà Dịch ngôn nào chứ?
Đức Anh cũng nghĩ lão nói đúng.
– OK?
Lão bá không hiểu.
– Tiếng Anh nghĩa là đồng ý.
Đức Anh vênh mặt lên trả lời.
– Tiếng Anh? Mà thôi không nói đến cái này nữa, Dịch ngôn là một thuật pháp do Niên tộc yếm lên các vật nào đó, thuật pháp này giúp con người có thể hiểu mọi ngôn ngử kể cả loài vật. Điển hình như Niên Hy mà công tử đang cầm đây. Nhưng cái Niên Hy này là vật đặc biệt mà chỉ các Thánh Nữ mới có. Nó tập trung rất nhiều sức mạnh và thuật pháp mạnh mẽ.
Lão bá bắt đầu giảng giải cho Đức Anh.
– Ồ, ra thế. Mà ông nói các Thánh Nữ, vậy là Niên tộc các ông có nhiều Thánh Nữ lắm à? Cái này là do Nhạc Văn Thanh tặng cho tôi.
Đức Anh bắt đầu hiểu ra vấn đề.
– Niên tộc chúng tôi có mười ba vị Thánh Nữ, tất cả đều không hề có tên. Họ được sinh ra từ mười ba giọt lệ của trần gian. Mười hai Thánh Nữ sinh ra đầu tiên cai quản mười hai cung giờ, vị Thánh Nữ thứ mười ba đứng ở vị trí giữa, thu lại hết kí ức của đất trời. Tất cả gộp lại là Thập Tam Thánh Nữ.
– Oạch, nhiều thế cơ à. Mà Nhạc Văn Thanh của ta là Thánh Nữ thứ mấy. Với lại Niên tộc các ông là cái thứ gì mà lạ đời thế.
Sau khi nghe lão bá nói về Thánh Nữ, Đức Anh càng cảm thấy thú vị hơn.
– Như lão đã nói, Thánh Nữ không có tên nên lão không biết đấy là vị Thánh Nữ nào. Các vị Thánh Nữ cũng không ở cùng một nơi quá lâu, chỉ vài trăm năm họ mới tập lại Pháp đàn để ghi lại lịch sử. Niên tộc của lão từ rất lâu trước kia là một trong các nhánh của Tiên tộc. Nhưng do một sự kiện động trời mà Tiên tộc giờ đã không còn, các nhánh tộc tách ra làm các trách nhiêm riêng. Niên tộc của lão là cai quản dòng chảy lịch sử và ghi chép lại nó vào cây cối, chim muông, mọi thứ trong Pháp đàn sẽ được lưu lại kí ức.
– Vậy à…
– Bỏ qua chuyện đó đã, cái Niên Hy này của công tử cũng rất đặc biệt, trước giờ lão chưa từng nghe nói Niên Hy có khắc chữ cả, vậy mà trên cái Niên Hy của công tử đang cầm lại có.
– Vậy chữ đó có nghĩa là gì?
Đức Anh ngạc nhiên hỏi.
– Nói đến chuyện này, công tử chỉ cần dùng Dịch ngôn là có thể đọc được đó. Lão nói luôn, Niên Hy cũng giống như trái tim con người vậy, vì thế dùng nó cũng rất dễ, đó là chỉ cần đặt nó trước tim, từ từ hoà làm một với nó, và có thể có sức mạnh mà nó mang theo. Những người nào được Thánh Nữ tin tưởng và cùng một í chí mới có thể có được sức mạnh từ Niên Hy. Qua nói chuyện với công tử, lão thấy chắc chắn đó chính là Niên Hy, nhưng vấn đề là công tử không nên…. AAAAAAA… Lão chưa nói xong mà… Công tử đừng làm vậy.
Trong lúc lão bá mải luyên thuyên, Đức Anh đã táy máy đặt thử Niên Hy trước ngực, lão bá thấy vậy định ngăn lại nhưng không kịp, Niên Hy đã từ từ biến mất vào trong cơ thế hắn.
– Lão bá, bá nói sao.
Cách nói của Đức Anh thay đổi hắn, giờ thì hắn cũng nói y hệt người ở nơi đây.
– Công tử ơi, nguy rồi, công tử không thể hoà mình với Niên hy được. Công tử biết rằng thường thường chỉ những lão già mới sử dụng nó không. Lí do ư vì nó khiến con người ta trẻ lại rồi dần dần trở thành đứa bé sơ sinh và biến mất, cứ mỗi một người biến mất thì Niên Hy lại tăng sức mạnh. Công tử đây trông chỉ chưa tới đôi mươi thì trong vòng nửa năm là sẽ trở thành một phần của Niên Hy đó.
“Ôi cái đệt, lão chơi ta rồi”
– Sao bá không nói sớm chứ. Thế này thì chết ta rồi.
– Tại công tử không chịu nghe lão nói hết chứ. Giờ thì khó khăn rồi.
Lão bá lắc đầu thở dài.
– Khoan! Bá nói khó khăn tức là vẫn có cách. Nhân tiện có phải chính sức mạnh của Niên Hy đã cứu ta và đưa ta trở về thời điểm này.
Đức Anh hỏi dồn dập.
– Không, lúc đó Niên Hy chưa hoà với công tử nên chưa thể phát huy sức mạnh, công tử cũng thấy đấy, lúc đó công tử chỉ hiểu ngôn ngữ nhưng chưa chính xác nói được đúng ngôn ngữ này. Lão chắc chắn sức mạnh đã cứu và đưa công tử về đây là do một trong các bát long. Và người đó cũng đang ở thời điểm này giống công tử vì sức mạnh đó bao quanh công tử rất lâu mới tắt.
Sau khi nghe lão bá nói, Đức Anh đã khẳng định chắc chắn rằng Nguyệt Lan bạn thủa nhỏ của hắn cũng đã về thế giới này, và cô ấy chính là một trong bát long. Vậy nên việc hắn có trở về được hay không chắc cũng liên quan mật thiết tới cô ấy. Cả hắn và lão bá sau khi nói về chuyện đó cũng thống nhất như vậy.
– Vậy bá hãy nói phương cách cứu ta đi, có cách nào lấy Niên Hy ra không.
Bàn xong vụ cô bạn thủa nhỏ, Đức Anh lại hỏi lại Vu lão bá cách cứu hắn.
– Lấy ra thì chắc chắn không được, nhưng giúp công tử không bị tan biến thì có. Tạm thời lão có thể kìm nén sức mạnh của Niên Hy trong vòng 2 tháng. Sau hai tháng thì chỉ còn một cách thôi, cách đó giống như biến công tử thành một kẻ bị nguyền rủa, công tử sẽ trở thành bất lão, mãi mãi không thể già đi.
– Mãi mãi không thể già đi, vậy là sao? Cách đó là cách gì mà hiểm độc vậy?
– Cái này muốn nói ra dài lắm, công tử có muốn nghe không?
“Lại còn hỏi có muốn nghe không? Không nghe thì ta hiểu bằng niềm tin à”
– Đương nhiên là ta muốn nghe, bá mau nói đi.
– Phải nói từ xa xưa, Long tộc cũng là một nhánh của Tiên tộc. Nhưng mặc dù mang tiếng là một nhánh nhưng nó lại tách biệt hoàn toàn với Tiên tộc, và đúng vào cái sự kiện đã huỷ hoại Tiên tộc thì Long tộc cũng vì thế mà biến mất. Nhưng dòng dõi Long tộc vẫn còn phiêu du khắp nơi dưới dạng tiên khí và khi gặp những đứa trẻ còn đang nằm trong bụng mẹ có khí chất thích hợp nó sẽ nhập vào, nhưng mà tuỳ vào hoàn cảnh mà Long khí có ở mãi trong đó được hay không, nếu không thể thì Long khí sẽ bị thoát ra ngoài và lại phiêu du tiếp. Nhưng những đứa trẻ đó vẫn trở thành một thành viên của Long tộc và có sức mạnh phi thường. Và trên đất nước này chỉ có tám người có thể lưu giữ Long khí trong cơ thể, họ được gọi là Bát long đường chủ.Hiện giờ Long khí đã tìm được hết chủ nhân. Nhưng… mà công tử có hiểu không vậy?
– Hơi khó hiểu nhưng ta sẽ cố, lão bá nói tiếp đi.
Đầu óc Đức Anh bắt đầu mù mù cạc cạc nhưng hắn vẫn cố nghe.
– Một khi Long khí tìm được chủ nhân chính thức tức là nó sẽ dần tan biến và để lại sức mạnh trong người chủ nhân trong vòng 18 năm. Nói cách khác, sau 18 tuổi, tám người đó sẽ trở thành Long nhân và sẽ là người lập ra Long tộc tiếp theo. Và từ xa xưa, trong khi Niên tộc chúng tôi trông coi lịch sử, không được phép can thiệp vào lịch sử thì Long tộc lại là gia tộc trị vì đất nước. Tức là một trong những chủ nhân Long khí sẽ trở thành Vua. Nhưng điều quan trọng nhất đó là cả Bát long đường chủ phải tụ hội lại với nhau.
– Ta bắt đầu hiểu ra rồi, nhưng chuyện đó thì liên quan gì đến việc chữa trị cho ta.
– Thực ra lão mải nói về lịch sử nên quên mất điểm quan trọng.
“Ơ đệt, chơi ta à, thế nãy giờ lão kể chuyện bắt ta nghe làm mắm ư?”
– Thế bá kể ta chuyện đó làm gì?
– Thật ra bây giờ mới là chuyện chính, công tử thử nghĩ xem, nếu chủ nhân, người thừa kế của Long khí bỗng nhiên qua đời trước khi đến 18 tuổi vì lí do nào đó thì chuyện gì sẽ xẩy ra.
Đức Anh đắn đo suy nghĩ một lúc rồi nói:
– Thế thì không phải sẽ thiếu mất một người sao, việc thống nhất và trị vì thiên hạ sẽ không thành.
– Đúng vậy, công tử nói rất đúng. Không dấu gì công tử, con trai lão chính là một trong bát long, nhưng khi lên mười nó đã bị một nhóm người giết. Long khí từ người nó đã thoát ra nhưng trở nên yếu ớt không thể tự tìm chủ nhân khác. Các vị Thánh Nữ đã phá lệ cùng nhau hợp sức lưu trữ Long khí trong một viên đá và cử ta tìm người tiếp nhận tiếp theo.
Vu lão bá giọng hơi nghẹn ngào khi nhắc tới đứa con trai đã ngủm.
– Xin chia buồn với bá, vậy ý bá là nếu ta tiếp nhận viên đá chứa Long khí đó thì ta sẽ không tan biến.
– Đúng là thế, người không phải là chủ nhân thực sự của Long khí khi cố gắng tiếp nhận sức mạnh đó sẽ bị lão hoá. Long khí đó hút lấy tuổi thọ con người để làm sức mạnh, những đường chủ là những người có tuổi thọ vô biên nên mới là chủ nhân của chúng được. Ngược lại Niên Hy sẽ là dùng những năm tháng con người đã trải qua để làm sức mạnh, chính vì thế nó khiến cho con người càng ngày càng trẻ lại đến một lúc rồi tan biến. Chắc chắn sự xuất hiện của công tử đây là do số phận an bài. Nhưng lão xin nói trước, việc chấp thuận sức mạnh này sẽ là một quyết định khó khăn.
Vu lão bá nhấn mạnh lại.
– Tại sao lại thế?
– Dễ hiểu thôi, vì tiếp nhận sức mạnh đó đồng nghĩa với việc công tử sẽ không già, nhưng tiếp nhận được sức mạnh đó hay không còn là vấn đề. Công tử sẽ phải chịu đau đớn cùng cực khi Long khí chảy trong huyết mạch. Và trong lúc đợi chúng hoà nhập vào cơ thể thì càng đau đớn hơn. Rất có thể cơ thể công tử sẽ không chịu được và “vỡ nát”
– Vỡ nát?
Đức Anh sợ hãi hỏi lại Vu lão bá, và khi thấy Vu lão bá gật đầu hắn bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Hắn sợ hãi rất nhiều thứ, hắn sợ hắn sẽ chết nếu tiếp nhận sức mạnh đó, rồi hắn sợ nếu không tiếp nhận sức mạnh đó hắn sẽ biến mất. Từ trước đến giờ hắn không sợ chết vì hắn không có ai quan trọng để sống vì người đó. Nhưng giờ hắn đã khác, đã có người yêu hắn, và hắn cũng yêu người đó. Hắn muốn sống vì người đó, làm mọi thứ vì người đó. Nếu hắn chết thì mọi việc sẽ kết thúc.
Điều hắn sợ thứ hai đó là khi tiếp nhận được sức mạnh, hắn sẽ trở thành bất lão. Hắn sẽ không già đi, không thể chết vì tuổi già. Hắn sẽ phải chứng kiến những người hắn quen ra đi, nỗi đau đó quả không nhỏ. Nhất là, khi hắn nghĩ đến chuyện không thể tìm thấy Văn Thanh, hắn sẽ mãi cô độc. Hắn sợ, hắn đau đớn, hắn lo lắng mọi thứ. Mọi thứ có thể xảy đến với hắn, mặc dù ban đầu hắn nghĩ bất lão cũng là một ý hay, nhưng càng nghĩ kĩ thì hắn càng bất an.
– Bá có thể cho ta thời gian suy nghĩ được không?
– Được thôi, nhưng thời gian suy nghĩ tối đa của công tử chỉ có thể là hai tháng. Lão chỉ có thể kìm chế sức mạnh của Niên Hy trong hai tháng thôi.
Vu lão bá giơ 2 ngón tay lên làm dấu.
***
Cuối cùng hai tháng đã trôi qua kể từ hôm đó, sau hai tháng suy nghĩ kĩ càng hắn đã quyết định, hắn quyết định trở thành một kẻ bất lão, dù có phải chịu đau đớn gì thì hắn vẫn phải sống vì Thanh nhi.
Trước khi tiếp nhận cục đá mang Long khí từ tay Vu lão bá, hắn hỏi:
– Vậy rốt cuộc trên Niên Hy đó ghi hai chữ gì?
– Trên đó ghi hai chữ “Đại An”, chữ Đại trong to lớn và chữ An trong an bình.
– Ồ, Đại An, Đại An…
Hắn lẩm bẩm rồi cầm lấy viên đá.
Toàn thân hắn như có lửa cháy, ruột gan phèo phổi như đảo lộn, khí huyết bức bí không lưu thông.
Hắn trải qua biết bao cơn đau đớn, nhiều lúc hắn nghĩ hắn chết rồi, hắn định buông xuôi tất cả để ra đi cho bớt đau đớn. Nhưng mỗi lần đó hắn lại nghĩ tới Thanh nhi và nghĩ cả tới cô bạn thủa nhỏ rồi hắn còn nghĩ cả tới cô tiểu thư mà hắn đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân.
Những cô gái đó xuất hiện làm tâm trí nó trở nên an tĩnh hơn, giúp hắn có động lực vượt qua đau đớn.
Mười hai canh giờ trôi qua, các cơn đau hành hạ hắn qua đi. Hắn cảm thấy cơ thể trở nên nhẹ bẫng. Đúng thế, hắn đã trở thành một con người khác, hắn đã là một kẻ mang lời nguyền không thể già.
Hắn xé toạc chiếc áo đang mặc (Áo của Vu lão bá vì lúc về quá khứ hắn có mang gì theo ngoài cái quần shịp và cái kim bài hay gọi là Niên Hy) ngực hắn giờ đây xuất hiện một vết bớt, một vết bớt hình con rồng.
– Xin chúc mừng, chúc mừng Nguyễn công tử đã vượt qua được, giờ đây công tử đã là một trong bát long đường chủ rồi.
Đức Anh đã nói tên thật của mình cho Vu lão bá biết và 2 tháng nay Vu lão bá toàn gọi hắn là Nguyễn công tử.
– Vu bá bá, từ giờ đừng gọi ta là Nguyễn công tử. Kể từ này trở đi, cái tên Nguyễn Đức Anh sẽ bị cho vào dĩ vãng.
Hắn đứng thẳng dậy hiên ngang, đầu ngẩng cao hướng về một phía xa xăm, hùng hồn tuyên bố:
– Kể từ giờ tên ta là Vương Đại An, Vương trong Hoàng Đế, Đại An là hai chữ Thanh nhi khắc vào Niên Hy. Ta sẽ là kẻ trị vì đất nước này với cái hiệu Vũ Long trong bát long.
hay bi vờ mới hĩu:))
hay hay, hiểu mấy sơ sơ mấy phần trước rồi
mong cho chap 6 co ty” hentai ;))
phần này hay wá !
mong phần sau ra sớm
hay wa’ thanks ducanh nha