[Sắc-hiệp][Fiction] The darkness history – Chương 3

Chương này bắt đầu dính đến lịch sử đôi chút

Anh em chịu khó bỏ chút thời gian ra đọc và cmm cho tớ vui vẻ trẻ khoẻ nhé.

Chương 3 – Cuộc gặp gỡ thú vị

–    Ê này, kia có phải thằng Đức Anh không?
–    Tớ tưởng nó bị lũ côn đồ giết chết rồi chứ?
–    Cả tháng nay nó biến mất, tưởng nó chết thật rồi.

Đập vào tai nó là những tiếng thì thào của lũ học sinh trường nó. Từ sau vụ đâm nhau ở gần nhà nó, danh tiếng của nó càng nổi như cồn. Đã vậy ngay trên mắt phải của nó vẫn còn một vết sẹo, nhìn thật khiếp đảm. Nhưng trên đầu nó còn một vết sẹo to tướng hơn, nó đã phải dùng tóc che lại để không ai thấy.

Nó liếc nhìn cả lũ với ánh mắt sắc lẻm, khiến cả bọn tí thì vãi đái ra quần, tất cả lượn thẳng, không dám quay đầu lại nhìn.

–    Đúng là thừa hơi.
Nó lắc đầu ngao ngán.

–    Đức Anh…
Có tiếng con gái run run vang lên. Nó quay lại nhìn thì thấy cô bạn của nó đang đứng ở đó. Trông có vẻ gầy gò, khuôn mặt đẩm nước mắt, nhìn nó ngỡ ngàng.

–    Đức Anh…
Cô bé hét lên và chạy tới ôm chầm lấy nó, khóc nức nở.
–    Suốt một tháng nay cậu đã ở đâu… Cậu có biết mình tìm cậu cực khổ thế nào không? Hu… hu… hu. Cậu là một tên độc ác…

“Độc ác” mình làm cái gì mà độc ác đây, bà cô này cũng vừa phải thôi chứ.

Nó ôm lấy lưng cô bé vỗ vỗ như kiểu dỗ dành, còn cô bé thì các khóc dữ tợn hơn.
–    Thôi nào, tôi có làm sao đâu, mà tôi bị gì thì liên quan gì đến cô cơ chứ.

–    Cái gì, cậu nói ai lo cho cậu, hứ.
Cô bé ngừng khóc ngay được và ngang bướng bật lại.

–    Rồi rồi, không lo, được chưa?

–    Hứ, thế còn được. Vậy cậu nói đi, hơn 1 tháng nay cậu đã đi đâu?

–    Còn đi đâu được nữa, nằm liệt giường chứ sao, nhìn nè.
Nó banh áo ra làm cô bé sợ che kín mặt, nhưng đợi một hồi không thấy động tĩnh gì, cô bé rón rén mở mắt thì giật mình thấy 3 vết sẹo ở trên bụng nó.

–    Cậu… cậu bị thương nặng đến thế này sao?
Cô bé lại bắt đầu khóc, thương tâm nhìn và xoa xoa ba vết sẹo đó.

–    Thôi nào mẹ trẻ, lại rớt nước mắm rồi. Tôi đã chết đâu.

–    Suốt ngày chỉ nói bậy không.
Cố lau đi nước mắt và giữ lại giáng vẻ bình thường, cô bé nói.

Cài lại khuy áo, bất thình lình nó nhớ tới vụ vết bớt. Nó xăm soi ngực của cô bạn làm cô bé nhớ tới vụ suýt bị nó cưỡng bức (thật ra chỉ là ngó vết bớt). Cô bé sợ hãi mặt đỏ lưng, lấy hai che ngực, từng bước giật lùi.

–    Sao thế, tự nhiên thích đi giật lùi à?

–    Cậu, không phải cậu định làm chuyện hôm trước chứ. Tớ… tớ chưa chuẩn bị tâm lý cho việc đó. Đúng là tớ có thích cậu. Nhưng mà làm việc đó ngay bây giờ thì hơi sớm…

–    Cô nghĩ đi đâu thế, tôi chỉ có ý muốn xem lại cái vết bớt trên ngực cô thôi.

–    Vết bớt?

–    Ờ vết bớt hình con rồng ý, không phải hồi còn nhỏ lúc tắm chung, cô đã khoe cái vết bớt đó sao.

Biết mình nhầm tưởng lại còn vụ tắm chung hồi nhỏ làm cô bé mặt đỏ như trái gấc, chân tay luống qua luống cuống, mồm ậm ừ không nói ra lời. Vừa bước đi mặt vừa cúi gằm xuống đất.

Cà rồi cô phát hiện ra trong túi của Đức Anh có một cái gì đó thò lò ra ngoài. Tiện tay cô rút ra.

Cảm thấy bị lúc lọi, Đức Anh quay ra nhìn thì thấy miếng kim bài đã bị cô bạn lấy mất.

–    Trả đây.
Nó hét lên tức giận. Cô bé bị hét nên ức chế chu mỏ lên.

–    Không trả, cậu làm gì mà phải hét to thế.

Biết nếu làm căng là không được nó liền nhẹ giọng.
–    Được rồi, xin lỗi, hãy trả lại nó cho tôi.

–    Cái này là cái gì mà quan trọng thế?

–    Đó là của một người đã cứu mạng tôi tặng cho.

–    Ân nhân hả? Là con trai hay con gái?

–    Sao cô hỏi lắm thế.

–    Được thôi, không trả lời thì tớ vứt nó đi đấy.

Lại phải cố gắng nuốt cơn giận xuống, nó giở giọng nài nỉ.
–    Rồi mà, cái đó là của một cô gái tặng cho.

–    Con gái à? Có thân lắm không.
Cô bé thay đổi giọng điệu, nghi ngờ hỏi.

–    Là người con gái suốt đời này tôi không thể quên.

–    Suốt đời không quên?
Cô bé hét lên, nhưng Đức Anh lại không nắm được tình thế vẫn nói tiếp:
–    Đúng, cô ấy là người con gái tôi yêu nhất.

–    Yêu nhất ư?
Cô bé hỏi với giọng điệu trống rỗng như vừa bị đánh cắp một thứ gì đó.

Nó vừa định gật đầu thì cô bé ném viu cái tấm kim bài của nó xuống sông.
–    Cô… cô làm gì thế hả?
Nó hét lên và nhảy luôn xuống sông.

Thấy nó khổ sở mò kiếm tấm kim bài, lòng cô bé càng đau thắt lại.
–    Cậu coi trọng tấm thẻ bài đến thế sao?

–    Chứ sao nữa.
Bực tức, nó hét lại. Cuối cùng sau mấy phút mò kiếm nó đã tìm thấy tấm kim bài đó. Đang vui sướng vì tìm thấy thì một chuyện đã làm nó phải sững sờ. Toàn thân cô bạn nó phát ra một ánh vàng choé.
–    Cô làm sao mà được như vậy?

Nó chạy vụt tới túm lấy hai vai cô bé lắc lia lịa.
–    Cậu làm đau mình, mình làm gì chứ?

Mặt cô bé nhăn nhúm vì đau đớn.
–    Cả người cô đang phát sáng đây này.

–    Phát sáng, cậu đang nói gì lạ vậy?

–    Cô không thấy sao?

Cô bé lắc đầu lia lịa, nhìn nó với ánh mắt lạ lùng.
“Sao lại thế nhỉ?” Nó suy tư, tự hỏi bản thân lí do.
–    Cầm hộ tôi cái này.

Nó đưa cô bé cầm hộ cái tấm kim bài để cởi cái bộ quần áo ướt ra.
Thấy nó cởi hết đồ ra cố bé hét lên:
–    Cậu đang làm gì thế?

–    Thay đồ chứ làm gì, quần áo tôi ướt hết rồi, tại cô cả đấy.
Nó cằn nhằn và quay ra liếc xéo cô bé một cái, và nhờ cái liếc xéo này nó nhận ra cô bé không còn có ánh sáng lạ lùng nào bao quanh nữa.
–    Biến mất rồi!

–    Cái gì biến mất chứ, dạo này cậu nói chuyện chả ra đầu ra đuôi gì cả.
–    Ánh sáng biến mất rồi!

–    Ánh sáng nào?
Nó tiến sát lại gần cô bé, làm cho cô bé xoắn hết cả quẩy phải có tránh ra xa, hai tay giơ ra phía trước tinh cờ chạm vào người nó. Một lần nữa nó lại thấy ánh sáng đó loé ra và biến mất.

Nó cúi xuống và nhìn thấy thứ vừa chạm vào người mình chính là tấm kim bài. Trong đầu nó một luồng suy nghĩ chạy rất nhanh, ghép mấy việc vừa xảy ra nó nhận ra tấm kim bài có một năng lực đặc biết, giúp nó có thể nhìn thấy sức mạnh của một người khác.

–    Ha ha, ra vậy.
Nó cười vang vì tự phục bản thân quá thông minh (Đm thằng tự phụ)

–    Cậu điên rồi.
Cô bé ném tấm kim bài vào mặt nó rồi chạy đi. Nó đứng đó, cười ha hả như một thằng điên.

Rồi bất thình lình, từ đâu bay tới một ngọn giáo cắm xuyên qua ngực nó.
“Hự”.
Tiếng xương gãy kêu lên răng rắc. Thân thể nó bay vọt ra phía sau. Máu tươi phun ra từ miệng nó. Chưa kịp định thần thì từ phía sau một bàn tay thô cứng nắm chặt cái đầu nó đập mạnh xuống đất.

–    Thằng khốn, sao mày lại có Niên Hy của con ả đó?
Một giọng nói đàn ông phát ra bên tai nó.

“Cái gì Niên Hy chứ? Chúng nói cái gì thế?”
Quá đau đớn nên nó không đủ sức để nói, thính lực và tri giác của nó cũng dần dần biến mất. Âm thanh cuối cùng mà nó nghe được là của cô bạn nó đang gọi tên nó trước khi ngất đi.

“Nguyệt Lan”
Nó cố gọi tên cô bạn gái thủa nhỏ của mình trong tâm trí, rồi hơi thở nó yếu dần và tắt ngấm…

***
Mùa hạ năm 1399.

–    Cha cha
Tiếng của một tên phu xe vang lên.

Lúc này, trong xe có 2 người đàn bà đang ngồi. Một người có vẻ giống như một bà vú, đã qua tứ tuần nhưng trông rất phúc hậu. Người còn lại là một tiểu thư có sắc đẹp mĩ miều, dáng vẻ tha thướt, cực kì xinh đẹp.

–    Tiểu thư, nguy to rồi, quân linh của Phạm Ngưu Tất đang truy đuổi theo chúng ta.
Người đàn bà đã ngoài tứ tuần nói.

–    Vú à, đừng có lo lắng quá, con nghĩ chúng ta sẽ thoát thôi. Điều con quan tâm nhất bây giờ là sự an nguy của nghĩa phụ.
Cô tiểu thư cất tiếng, một giọng nói rất nhỏ nhẹ như chim uyên cắt tiếng hót.

–    Tiểu thư à, lão gia chắc chắn có biện pháp. Bây giờ người gặp nguy là chúng ta kìa.
Cả hai người lại chìm trong sự lo lắng. Im lặng một hồi, bà vú nhẹ nhàng vén rèm cửa xe để nhìn ra phía sau.

Phía sau xe cách tầm hai ba trăm là hàng ngàn binh mã đang phi theo chiếc xe ngựa. Càng lúc khoảng cách giữa xe và đội binh mã càng bị kéo lại gần hơn.

–    Tiểu thư ơi, chúng ta không xong thật rồi. Bà vú này thật đúng là vô dụng mà lại đi để tiểu thư lâm nguy.
Bà vú giọng run rẩy nói.

–    Vú à, con không sao đâu. Người ta nói ở hiền sẽ gặp lành mà.
Cả hai nắm tay nhau, mồ hôi vã ra ướt đẫm.

“Ầm” Chiếc xe lắc dữ dội rồi dừng lại. Tên xa phu đã bị trúng mấy chục mũi tên và chết không kịp la lên tiếng nào.

–    Xin mời Hồ tiểu thư ra khỏi xe và theo chúng tôi về kinh thành.
Tên thủ lĩnh đứng đầu quân lính chắp hai tay lại dướng về chiếc xe hét lớn.

Thấy chiếc xe có vẻ không có động tĩnh gì tên thủ lĩnh lại hét thêm lần nữa.
–    Nếu Hồ tiểu thư không chịu hợp tác thì chúng tôi đành mạo phạm vậy.

–    Khoan đã.
Từ trong xe phát ra tiếng của một thiếu nữ mới tầm 16 17 tuổi.

–    Hồ tiểu thư có gì dạy bảo à?
Tên thủ lĩnh biết rằng lời nói của mình đã có tác dụng nên định làm tới.

–    Ngươi là ai, được ai sai tới.
Tiếng nói từ trong xe lại phát ra nhưng lần này là giọng của một người khác.

–    Bỉ chức là thiên hộ của kỵ binh, là tướng dưới trướng của Phạm tướng quân. Nhưng tiểu thư không cần biết nhiều quá.
Tên thiên hộ giở giọng khác.
–    Quân đâu! Xông lên! Mời Hồ tiểu thư về kinh cho ta.

–    Rõ.
Hơn 1 ngàn kỵ binh đồng thanh hỗ lớn và tất tần tật xông thằng về chiếc xe ngựa bị bao vây ở giữa.

–    KHOAN ĐÃ.
Ngay lúc vài tên quân lính đã động tới chiếc xe ngựa thì thì một tiếng nói phát ra. Nhưng tiếng nói này không phát ra từ trong xe cũng chẳng phải giọng nữ. Đó là giọng của một tên thanh niên tầm 18 19 tuổi, khuôn mặt có vẻ trải qua nhiều sương gió. Hắn đang đứng ở trên nóc chiếc xe.
–    Các ngươi không được động đến vị tiểu thư ở trong xe.

–    Là ngươi?
Trong lúc tất cả binh lính đang thất thần vì sự xuất hiện đột ngột của tên này thì tên thiên hộ bật nói. Có vẻ như hai người này quen nhau từ trước.

–    Đúng, là ta thì sao chứ. Ta thật bất ngờ về ngươi đấy, không ngờ đường đường là một đường chủ, một trong bát long lại giả làm thiên hộ để đi chọc ghẹo khuê nữ nhà người ta.
Tên nam tử đứng trên nóc xe bật cười ha hả liếc đểu tên thiên hổ dởm.

–    Hứ, ngươi nói mà không biết ngượng hả, cái danh hiệu Dâm Cuồng Long từ đâu mà có chứ, không phải vì cái tính dâm dật của ngươi hay sao.
Tên thiên hộ dởm tỏ vẻ bất bình.

–    Ha ha, đúng là thế, nói sao thì nói, ta nghĩ người nên từ bỏ cái í tưởng điên rồ của mình mà đi theo Vương đại nhân đi.

–    Phi, ta nhổ vào. Tên chết dẫm đó không xứng đáng để ta theo hầu. Trên đời này ta chỉ hầu hạ và đi theo Trần Khát Trân Trần đại nhân. Tên khốn đó rồi một ngày ta sẽ tự tay chém chết nó.
Tên thiên hộ vung tay làm kí hiệu như đang chém một cái gì đó thật mạnh.

–    Hai người đang nhắc đến ta sao?
Một bóng người xuất hiện ngay trước cửa xe, ngồi ngay vị trí mà tên xa phu đã ngã xuống từ đó. Hắn có dáng vẻ thư sinh từ kiểu tóc cho đến bộ quần áo, khuôn mặt cũng không ngoại lệ, nhưng kèm theo chút hiểm độc mà thư sinh bình thường không có. Trông hắn cũng tầm tuổi hai kẻ trên. Tay hắn phe phẩy chiếc quạt giấy màu đen trên ghi bốn chữ màu đỏ như máu: “Hận bất tương phùng”. Hắn chính là Vương Đại An, người đời thường gọi hắn là Vũ Long Vương Đại An.

–    Kính chào đại nhân.
Dâm Cuồng Long nhảy xuống đất định hành lễ thì được Đại An ngăn lại.

–    Phạm huynh, đâu cần khách khí thế. Đệ đã bảo bao nhiêu lần không cần phải làm thế rồi mà. Lần sau còn thế nữa là đệ phạt đấy.

–    Xin lỗi nha Vương đệ, tại huynh quen vậy rồi.
Tên họ Phạm gãi gãi đầu tỏ vẻ hối lỗi.

–    Vậy vị Thương Long Lê Quốc Tuân Lê lão đệ có việc gì với vị tiểu thư trong xe này vậy.
Vương Đại An mở miệng hỏi vị thiên hộ dởm và xưng lão đệ với hắn.

–    Đừng có gọi ta kiểu như ta với ngươi thân thiết lắm vậy. Còn chuyện về…

–    Thôi, không cần nói, dù gì ta vẫn nói một câu. Ngươi sẽ không thể đụng đến vị tiểu thư này đâu.
Vương Đại An giơ tay ngăn không cho Lê Quốc Tuân nói tiếp và phát biểu hùng hồn về việc không cho hắn đụng đến vị Hồ tiểu thư trong kiệu khiến cho Lê Quốc Tuân rất tức giận.

Lúc này trong kiệu, hai người trong xe đã nghe hết cuộc đối thoại của cả 3 vị bát long kia.

–    Giọng nói này? Con đã từng nghe ở đâu rồi.
Vị tiểu thư tỏ vẻ suy tư nói.

–    Tiểu thư quen biết với vị Vương đại nhân kia ư.
Bà vú tò mò hỏi.

–    Con cũng không nhớ rõ, chỉ có chút gì đó thân quen mà thôi. Để con ra xem.

–    Tiểu thư, đừng…
Cô tiểu thư phóng ra ngoài, bà vú định ngăn cản nhưng không kịp. Tấm rèm cửa được kéo ra, vì Vương Đại An cũng đang ngồi ở ngay trước cửa xe nên khi hắn quay lại, khuôn mặt của hai người tí đụng vào nhau. Chuyện đó khiến cho khuôn mặt của vị tiểu thư kia ửng đỏ.

–    Ngươi… ngươi là người lúc đó.
Cố nén ngượng ngùng, Hồ tiểu thư cố nhìn mặt tên Vương Đại An đó rồi thốt lên sững sờ.

–    Ồ, xin chào tiểu thư. Không ngờ hơn 1 năm rồi mà tiểu thư vẫn nhớ tới tại hạ. Tại hạ thật sự rất vui đó.

Câu nói đó của Vương Đại An làm cho Hồ tiểu thư càng cảm thấy xấu hổ, màu đỏ đã lan tới tận cổ.

Hai người ngồi đó, mắt nhìn nhau và một cuộc chiến chuẩn bị nổ ra…

3 Replies to “[Sắc-hiệp][Fiction] The darkness history – Chương 3”

  1. có vẻ khó hĩu :| , rel nhanh chương 4 giải đáp thắc mắc nhé dục lão huynh (bớt game lại mà viết fic đê).

Leave a Reply to thinhtri Cancel reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

kaka :D :ic: :fuckme: :) :os: lololo :no: :cheese: :3 :hi: mmm :guro: :y: :bagia: :dichmau: T_T more »