[Sắc-hiệp][Fiction] The darkness history – Chương 2

Chương này mới đúng là Sắc trong sắc hiệp :votay:

Chương 2 – Duyên phận

Sau một hồi lâu suy nghĩ, Đức Anh quyết định đứng dậy đuổi theo. Nó chạy vụt ra cửa xông thẳng vào màn đêm u tối.

Không biết có phải tại đổi mùa hay không mà nó có cảm giác lành lạnh, một cảm giác bất an lạ lùng mà chưa bao giờ nó cảm nhận được. Tiếng gió hun hút bên tai cùng với tiếng chó hú nghe rợn cả gai ốc. Con đường thân quen này hôm nay bỗng nhiên trở nên quá xa lạ đối với nó.

–    Ôi, ôi, cô em, bạo ra phết, ăn mặc thế này ra đường à?
–    Các anh, mau tránh ra.
Cuối cùng nó cũng bắt kịp cô bạn. Và cô bạn nó đang bị một nhóm anh chị chặn đường.
“Biết ngay mà, con gái con lứa đi ra đường một mình vào buổi tối, đã thế lại còn ăn mặc thế kia nữa” Dường như nó quên béng rằng, quần áo của bạn nó chính là do nó xé.

–    Chúng mày thôi đi.
Nó nhảy lên che chắn cho cô bé và hét vào mặt mấy thằng kia.

–    A, tưởng ai hoá ra người quen đây mà, bọn tao cũng đang định tìm mày tính sổ đây.
Tên đứng đầu trợn mắt lên ngó Đức Anh.

–    Ha, tính sổ, tính sổ cái con mẹ cháu, tụi mày thì làm gì nổi ai, mấy thằng đàn bà thích tinh vi hão.
–    Thằng chó…
Nó chửi bọn kia và rồi tên thủ lĩnh quá ức chế rút từ trong người ra một con dao đâm thẳng vào bụng nó. Quá bớt ngờ bởi hành động này, Đức Anh không kịp né hay phản ứng lại và lãnh trọn con dao vào bụng.

–    Thằng khốn, dám chơi vũ khí à…
Nó đau đớn, dùng hết sức nắm lấy con dao rút ra, một dòng máu nóng phun thẳng ra ngoài.

–    Aaaa…
Nó hét lên vì đau.

–    Đức Anh, cậu không sao chứ
Cô bạn nó sợ hãi ôm lấy nó. Nó đẩy cô bé ra và hét:

–    Đi đi, đừng ở đây…
–    Nhưng…
–    Đã bảo đi đi mà, cô ở đây chỉ làm vướng chân tôi thôi, ĐI ĐI…
Cô bé ngập ngừng một lúc rồi chạy đi mất, mấy thằng kia thấy vậy định chạy theo thì Đức Anh đứng ra chắn mặt tụi nó:
–    Đối thử của chúng mày là tao, giỏi thì lại đây.

–    Anh em xông lên, đánh nó đi.
Tất cả lũ kia đều rút vũ khí ra, đứa thì dao găm, đứa cầm tông, thằng thì gậy sắt đồng loạt nhảy lên phía trước đánh tới tấp.

Có lẽ đối với Đức Anh đây là một trận đấu không cân sức nhất từ trước tới giờ. Do bị mất máu nên ý thức của nó cũng không rõ ràng cho lắm. Nó vung dao bừa phứa nhưng nó nghĩ ít nhất nó cũng phải chém được tầm hơn 10 thằng trước khi nó bị đập 1 cái vào đầu và ngã xuống.

***
Cơ thể nó cứng đờ và đau nhức, nó cố cử động nhưng mà không được. Cơn đau làm cho nó thở dốc, nó mở mắt ra thấy mình đang nằm trên một chiếc giường nệm trong một căn phòng lớn.

“Đây là đâu?”
Nó đang tự hỏi mình thì một cô gái bước từ phía cửa vào, đi về phía nó. Không thể nắm chắc tại nhan sắc hay tại cách ăn mặc của cô gái đó, có thể là tại cả hai.
Dung mạo cô gái tuyệt mỹ, khí chất cao nhã, một loại khí chất cao quý không thể diễn tả bằng lời, cô nhìn Đức Anh với ánh mắt vui tươi.

–    Công tử tình rồi à, tiểu nữ thấy công tử năm trên đường, trên người bị thương rất nặng nên tiểu nữ đã cho người đưa công tử về đây. Lúc nãy đại phu vừa khám cho công tử xong. Công tử đã bị chém hơn hai mươi nhát dao, bụng bị đâm ba phát, ngoài ra đầu và tay chân đều bị đập mạnh. Đại phu nói công tử còn sống được là rất phi thường đó.

Cô gái đó nói liến thoáng, còn nó chỉ biết nằm đó há hốc mồm ra nghe. Nào là công tử rồi đến tiểu nữ với đại phu. Rốt cuộc trên đất nước này có bao nhiêu kẻ dị thường đây?

–    Cô là?
Nó hỏi.

–    Tiểu nữ là Nhạc Văn Thanh, xin ra mắt công tử, xin hỏi quý tánh đại danh của công tử là gì?
–    Tôi là Nguyễn Đức Anh.
–    Tên của công tử thật lạ lùng, hi hi
Cô gái bịt miệng cười khúc khích cái tên của nó.

“Con bà nó chứ, thế này có đỡ được không cơ chứ, tên cô hay là tên tôi lạ đây”. Mặt nó méo xẹo bởi vì cô gái đó chê tên của nó.
–    Để tiểu thư chê cười rồi.
–    Tiểu nữ đâu dám.
Nó cố tình đổi cách xưng hô kèm theo giọng điệu nhạo báng nhưng cô gái đó lại không hề nhận ra.

***
Đã hơn một tháng nó nằm dài trên giường vì vết thương của mình. Nhờ sự chăm sóc tận tình của cô gái lạ lùng đó mà nó đã phục hồi rất nhanh. Cái vết thương kiểu đó phải tầm 4 5 tháng mới khỏi thì chỉ trong vòng 1 tháng mà nó có thể đi lại bình thường.

Tiếp xúc lâu dài với nhau, nó và cô gái đã nảy sinh tình cảm với nhau. Sau bao lâu làm “công tác tư tưởng” nó cũng đã có thể đưa cô ta lên giường.

(Bắt đầu sang phần “Sắc” trong “Sắc hiệp”)
Nàng ta từ từ cởi bộ xiêm y của mình ra. Để lộ một đường cong tuyệt mĩ. Ngực tấn công, mông phòng thủ, chỗ nào cần nho thì nhô, chỗ nào cần hóp thì hóp.

Hắn nuốt bọt đánh ực khi nhìn vào cơ thể mĩ miều đó. Nó ôm cái cơ thể trần trụi bóng loáng và cái ngực nóng ấm mùi đàn ông của mình rồi từ từ ngả mình xuống giường.

Nó hít mùi hương toả ra từ làn tóc mượt mà của nàng. Thật kích thích, người nó nóng ran lên. Hơi thở của cả hai trở nên gấp gáp.
–    Đức Anh chàng, thiếp dâng hiến cho chàng thứ quý trọng nhất của đời con gái, mong chàng hay trân trọng thiếp, hãy yêu thiếp suốt đời.

–    Nàng nói gì lạ vậy, ta không yêu nàng thì yêu ai đây, cả đời ta chỉ yêu có mình nàng mà thôi.

–    Thiếp vui lắm.
Hai khoé mi của nàng bắt đầu ươn ướt khi nghe những lời mật ngọt của lão Dục. Lão Dục đưa tay lên lau khoé mắt cho nàng.
–    Đừng khóc, mà sao nàng còn gọi ta như vậy chứ nương tử?

–    Vâng, tướng công.
Nàng nhìn hắn cười hạnh phúc. Đôi bồng đào nhấp nhô lên xuống, áp sát vào ngực hắn.
Hắn siết chặt lấy cái cơ thể không xương của nàng hôn lấy hôn để. Hắn hít, hắn hôn rồi liếm mọi nơi trên cơ thể nàng. Hai tay đi lên xuống cái cơ thể đó. Chưa bao giờ nó cảm thấy hưng phấn như vậy. Người hắn như có ngọn lửa cháy hừng hực.

Những tiếng thở và tiếng rên của nàng càng kích thích hắn mãnh liệt. Hai tay hắn mân mê hai quả đào tiên láng mịn cùng hai nhúm ngọc thỏ (tự hiểu) hồng hồng xinh xinh. Nắn rồi mút, trông hắn như đứa trẻ mới xinh vậy.

–    Tướng công, chàng đừng làm vậy, nhột thiếp, chàng đâu phải trẻ con.
Tưởng nói thế là nó nghe chắc, giờ nó đang đắm chìm trong hoả dục rồi.

Cuối cùng đôi tay hắn cũng mò xuống cái tam giác đen nhàn nhạt nằm ở phía dưới kẹp giữa hai chân nàng. Đôi môi nàng bị cái miệng to tướng của hắn lấp đầy, lưỡi hắn đi sâu vào trong miệng nàng, hung hăng quấn lấy cái lưỡi thon nhỏ của nàng, mút lấy mút để.

–     Ư, tướng công, ư…
Hắn thay đổi tư thế, từ từ đưa thằng em nhỏ vào cái khe hẹp âm u, nàng kêu lên một tiếng, một dòng nước đỏ hồng tươi thắm rỉ ra từ cái khe hẹp đó.

Thấy nàng đau đớn, hắn hỏi nhỏ:
–    Nương tử, nàng có sao không?

–    Không sao, thiếp chịu đựng được.
Kể cả nàng nói muốn dừng lại thì cái lửa dục trong người hắn cũng bắt hắn đi tiếp chặng đường hạnh phúc phía trước.

Hắn bắt đầu di chuyển hông, cử động nhấp nhô, chầm chập rồi nhanh dần. hai chân nàng kẹp chặt lấy hắn, hai tay vươn ra ôm lấy cổ hắn.

Cả hai hoà làm một, nhấp nhô như làn sóng. Đôi mắt nàng đê mê, cái miệng nhỏ xinh thi thoảng rên lên một tiếng kêu nhỏ thôi thúc lòng người.

–    Ư, tướng công… yêu thiếp đi… ư… yêu thiếp mạnh vào…  ư…
Nàng đã đắm chìm trong cơn hoan lạc. Xuân sắc dâng trào, bao phen lên xuống, đôi mắt nàng đẫm hai hàng nước mắt hạnh phúc.

***
Ngày 5 tháng 11 năm 2009

Ánh nắng chiếu vào mặt làm cho nó bừng tỉnh. Nó đang nằm ở nhà nó, căn nhà trông xơ xác, đồ đạc vứt lung tung khác hẳn mọi khi.

Nó trở về căn nhà này cũng đã tròn một tuần. Và cũng tròn một tuần khi cô nàng bỏ nó mà đi.

“Thiếp và tướng công có duyên gặp mặt và kết đôi âu cũng là số phận, nhưng thiếp không thể ở bên chàng mãi được, thiếp phải đi, chàng hãy bảo trọng, mong chàng hãy luôn nhớ và mãi mãi yêu thiếp… Thiếp yêu chàng…”

Nó nhớ lại giây phút nàng từ từ tan biến trước mặt nó và những câu từ biệt của nàng. Có lẽ nó sẽ nghĩ đó là một giấc mơ đẹp nhất, vui vẻ nhất mà nó từng có nếu không có tấm kim bài mà nàng để lại làm kỉ niệm cho nó.

Nó chuẩn bị sách vở và khoác bộ đồng phục mùa đông lên người. đã hơn 1 tháng kể từ khi nó bị đánh nó không tới trường. Mặc dù về nhà một tuần rồi nhưng nó vẫn chưa đi học hay liên lạc với ông bô và cô bạn thủa nhỏ của nó.

Nó mở cửa bước ra ngoài và không quên cầm theo cái kim bài cổ đó. Nó lẩm bẩm: “Anh sẽ tìm thấy em thôi, Thanh nhi, hãy đợi anh nhé” và đưa kim bài lên cao. Trên tấm kim bài có khắc một con rồng hung dữ quấn lấy hai chữ Hán. Sau này nó mới biết dòng chữ này có nghĩa là: “Đại An”

7 Replies to “[Sắc-hiệp][Fiction] The darkness history – Chương 2”

  1. vãi hàng, nv chính hết đức anh rồi lại lão dục, có bao nhiêu nick lôi ra hết để khẳng định thương hiệu =)), mai ra tiếp 2 chương nữa nhé ^^

Leave a Reply to thinhtri Cancel reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

kaka :D :ic: :fuckme: :) :os: lololo :no: :cheese: :3 :hi: mmm :guro: :y: :bagia: :dichmau: T_T more »