[Ecchi fanfic] Lucky Bastard Guy – chương 4

Nào thì chap4
Đọc đê, cười đê, khóc đê
PS: Chap 4 dài hơn 2 lần các chap bình thường
Chương4: Thực và ảo – Ranh giới sống chết

– Thế nào, tìm thấy chúng chưa
Giọng tên đầu trọc vang vang cả “bờ đê” trong khoảng không tối thăm thẳm, xung quanh hắn một lũ mặc đồ đen đang láo nháo tìm kiếm thứ gì đó. Vâng, bọn chúng đang tìm nó và cô tiểu thư kia, rốt cuộc tại sao bọn chúng lại truy sát cô tiểu thư đó như vậy…
Tua lại lúc nó và cô tiểu thư đang bị rơi xuống:
– Á á á… – Tiếng nhỏ tiểu thư hét
– Ô ô ô… – Tiếng nó hét
“Rầm” “Huỵch”
– Hự – Nó rên lên khi bị rơi xuống đất
Nó ôm chặt tiểu thư, và lấy thân mình đỡ cho nhỏ nên có vẻ là nhỏ không hề có một vết xước hay bị thương (Ga lăng phết nhỉ).
– Chết tiệt thật – Quay ra nhìn chiếc xe yêu quí của nó đang cháy, nó lầm bầm
– Anh có ổn không – Tiểu thư hỏi
– Giá mà ổn – Lần đầu tiên thấy nó nói thật
– Tay anh cũng chảy máu này
Đúng vậy, lúc quay xe nó đã bị tên đầu trọc bắn trúng, tay nó cùng chân nó, mỗi cái ăn một phát đạn (Chết đi cưng). “Đau vãi lúa” nó nghĩ thầm.
– Trước hết phải kiếm chỗ núp đã – Nó nói
– Nhưng anh thế này…
– Không chạy khỏi đây thì chỉ có chết thôi
Nó cố đứng dậy với vết thương đau buốt, có lẽ khát vọng sống đã khiên nó đủ sức để gượng dậy (Sức sống con người thật đáng khâm phục). “Có lẽ phải băng vết thương lại, không thì lộ vết máu” (Uầy thông minh vãi). Nghĩ là làm nó xé chiếc áo sơmi đang mặc ra để băng hai vết thương của nó lại, rồi cùng với tiểu thư lết đi.
Trời càng ngày càng lạnh hơn, nó và tiểu thư kiếm được một cái hố để núp vô
– Cầu mong tụi nó không có chó săn, không thì khỏi chạy – Nó nửa đùa nửa thật
Tiểu thư vẫn im lặng, dù nó có mở miệng ra nói thế nào cũng vậy, hình như nhỏ rất sợ, cũng đúng thôi mới 14 tuổi đã phải chịu cảnh chạy trốn thế này, đến nó còn phải sợ nữa là, 17 năm sống trên đời đây là lần đầu tiên nó phải chịu cảnh này. Ngắm nhìn gương mặt non nớt của nhỏ, lòng nó bồi hồi, tim nó đập mạnh hơn, tại sao khi nhìn nhỏ lúc này nó càng thấy nhỏ xinh đẹp hơn. “Không được, lúc này rồi còn nghĩ bậy” nó đấu tranh tâm lí. “Nhưng mà sắp chết rồi, dù gì cũng không nên chết mà vẫn là trai tân” “Dù chết cũng phải chết trong sạch chứ” “Chết trong sạch thì được cái gì” … Đầu óc đen tối của nó đấu trí loạn xạ, bắn chưởng bùm bùm.
– AAAAAAAAAaaaaa – Nó hét và đứng bật dậy
Nhỏ ngước mắt nhìn nó bằng ánh mắt ngây thơ (nhưng rất là gợi tình, chắc anh em Ecchi FC không ai không biết kiểu nhìn này rồi, khối thằng chết bởi nó).
“Oh shit” nó chửi thầm “thế này bố ai chịu nổi”, nó cảm thấy ướt ướt ở mũi, lấy tay quệt mũi nó phát hiện ra nó đã chảy máu cam, cảnh vật trước mặt nó mờ dần rồi tối um…
*
* *

– Anh ducanh, anh ducanh
Có ai đó đang gọi nó, nhưng sao quanh nó bầu trời tối um vậy
– Anh sao vậy, tỉnh dậy đi
Giọng con gái, nghe sao thật êm dịu
– Tỉnh dậy đi anh, đừng làm em sợ
Nghe quen thật, hình như nó đã nghe giọng này ở đâu đó trước đây.
– Sao tự nhiên anh lại nằm ở giữa đường thế này.
Giọng này… nó ngờ ngợ, giọng của thiên thần, đúng rồi giọng thiên thần, nó bật dậy mắt mở thao láo. Nó đang ở trên đường cao tốc lúc nãy đánh nhau với con nhỏ đanh đá, chiếc xe của nó vẫn dựng ở kia, tụi bạn nó vẫn nằm la liệt xung quanh, “vậy hoá ra lúc nãy là mơ ư”.
– Anh tỉnh rồi à
Giọng nói thiên thần đánh thức nó khỏi mu mơ mộng mị
– Ưh… Ưhm… – Nó ngắc ngứ
– Sao anh lại nằm ở đây vậy, cả mấy người kia nữa – Nhỏ thiên thần chỉ tay mấy đứa bạn nó
– Tại gặp phải con sử tử xổng chuồng í mà – Nhìn lũ bạn bằng ánh mắt thương hại nó “chẹp” một tiếng.
– Để em đỡ anh dậy
– Ừh, cảm ơn em
“Rắc” oh shit cái lưng của nó bị con nhỏ đanh đá đánh cho rạn nứt rồi
– Ay da, my back (Còn sổ tiếng In líc cơ đấy)
– Anh sao vậy
– Không không – Vừa nói nó vừa dùng tay đỡ lấy cái lưng đáng thương của nó
Đứng dậy được thẳng người, nó cảm giác vừa leo qua một ngọn núi cao mấy nghìn mét, phê phê. Định lò mò ra gọi lũ bạn dậy nhưng một ý nghĩ chợt loé lên đầu nó, nếu gọi lũ bạn bây giờ thì nó không có dịp đi riêng với nhỏ thiên thần, “thôi kệ mịe tụi nó, ta đi đá lẻ” (Thằng này đểu vãi).
– Mà sao muộn thế này mà em lại đi ở đây – Nó hỏi thiên thần
– Em có việc đi ngang qua
“Ngang qua đây vào giờ này? À mà hồi đầu nó gặp nhỏ cũng ở đường này vào giờ này”
– Thế à
– Vâng
– Việc gì thế?
Nhỏ không nói mặt cúi xuống đất.
– Hay là muốn gặp anh phải không, ha ha – Nó đùa cười khanh khách
– V-Vâng… – nhỏ nói mặt đỏ lựng
“Oh My God” đoán bừa mà cũng trúng, “mịe ơi, con được lên tiên rồi sao, có nhỏ xinh như mộng thích con, Yà hú, I love you, ông trời”, nó cảm thấy như ông trời nhìn nó từ trên trời cao nháy mắt “Không có chi, con yêu”.
– T-Thật vậy sao?
– V-Vâng…
– T-Tại sao vậy?
– B-Bởi… v-vì… em thích anh
“Á á á”, “Trời ơi con muốn hôn trời lắm ý”, ông trời nhìn nó giơ tay từ chối “Mồm chú hôi lắm, miễn đi”
– E…m… th…ích… ư? – Nó lắp bắp
Nhỏ không nói, chỉ gật đầu.
– Chúng ta chỉ mới gặp nhau thôi mà – Vừa nói nó vừa gãi tai
Nhỏ vẫn im lặng, không nói. Hiểu ý nhỏ “tình yêu đâu cần có lí do” (Thằng này tưởng tượng gớm).
– Em không chê anh vừa béo vừa xấu ư?
Nhỏ lắc đầu
– Em không chê anh nhà nghèo ư?
Nhỏ lại lắc đầu
– Nhưng anh…
Nhỏ đặt tay lên miệng nó ra hiệu “Xin anh đừng hỏi thêm gì nữa, em yêu anh không cần lí do hay phân biệt gì cả”. Càng nhìn trông nhỏ càng đáng yêu.
– A… anh – Lại lắp bắp
Nhỏ lắc đầu, rồi nhắm mắt, gương mặt hếch lên cao, đợi chờ nó. Ông trời nhìn nó “chẹp” miệng, gật gật đầu. “Con hiểu rồi thưa ông” ánh mắt nó nhìn ông trời đầy tự tin, rồi cúi xuống, từ từ nhắm mắt cúi xuống hôn nhỏ thiên thần, “rắc” cái lưng của nó kêu lên đau điếng, “phịch” thằng bé ngã xuống đất ngất lịm…
*
* *
“Bốp bốp” Nó cảm thấy như ai đó đang tát vào mặt nó, từ từ mở mắt ra, nó thấy nó ở trong cái hố và trước mắt nó là nhỏ tiểu thư nhìn nó như sắp khóc. Lưng nó dựa vào vách, có đau thì đau thật nhưng phải kiểu đau vì bị đánh mà là vì nó bị rơi từ trên cao xuống. Thở dài thườn thượn vì bị mất giấc mơ sung sướng, rồi nó ngẩng mặt lên nhìn tiểu thư, nhỏ đang bò lổm ngổm nhìn chằm chằm mặt nó, cổ áo trễ xuống, “uầy trắng quá”. Nó giả vở vươn vai để nhìn cho rõ hơn (Sắp chết mà vẫn dê), coóc xê hồng (Bra hồng), phê phê “hê hê”. Nó cứ nhìn chằm chằm vào chỗ đó, dãi chảy xuống thành miệng.
– Anh sao thế? – Nhỏ tiểu thư nhìn nó hỏi
Giật mình nó lấy tay chùi miệng, lấy lại vẻ nghiêm túc
– Anh chỉ đang lắng nghe xem có tiếng bước chân của tụi chúng hay không ý mà (Chém ác)
Nhỏ tiểu thư buồn bã nhìn xuống đất
– Tại em mà anh…
– Đừng có nói như thế – Nó cắt ngang lời nhỏ
– Em…
– Anh biết em đang nghĩ gì, nhưng đó là anh tự nguyện, em đừng có tự trách mình nữa
Cả hai chìm trong im lặng, không ai nói với ai câu nào, nhỏ tiểu thư dựa vào vách đối diện nó, tay ôm lấy người, run lẩy bẩy. Nó biết cô bé đang sợ hãi, và cũng một phần vì lạnh. Đứng dậy nó lại bên cạnh cô bé, khoác tay lên người cô bé kéo về phía mình.
– Đừng sợ, có anh ở đây không ai có thể làm hại em được đâu (Ồ shit, trong hoàn cảnh này, mà nói câu đấy, ối em chết mê chết mệt, thằng này trông thế mà khốn, à mà nó khốn từ đầu truyện mà, không thì truyện đâu có tên là Thằng khốn may mắn)
– Hức hức – Cô bé oà khóc ôm chặt lấy nó
Ngực cô bé đè vào tay nó, cu cậu sướng lắm nhưng chỉ tội tay đó là tay cu cậu bị ăn đạn, vừa sướng vừa đau nhưng vẫn cắn chịu đựng (Sướng thế chịu đau cũng đúng). Siết chặt cô bé vào, thực chất nó cũng đang tự an ủi mình, trong hoàn cảnh này ai mà chẳng sợ hãi, cách tốt nhất là hãy dựa vào nhau để quên đi nỗi sợ hãi. Nó cúi xuống hôn lên môi nhỏ, nhỏ không phản ứng lại, nhìn nó mặt đỏ ửng, được đà nó cúi xuống hôn tiếp (Thằng khốn á á á), lần này nó dùng lưỡi…(Cái này gọi là deep kiss, nếu kiến thức chuẩn và nhớ không lầm)
– Không em chưa chuẩn bị tâm lí – Nhỏ hét và đầy mạnh nó ra
Đầu nó đập vào vách và lại ngất lịm đi (Amen, chúa phù hộ cho con)

*
* *
Đầu nó bớt nhức hơn, nhưng lưng nó thì lại tê buốt. Cảm giác của nó dần dần trở lại, đầu nó đang gối lên một thứ rất mềm, nó sờ lên cái đó bóp thử
– Á – Tiếng con gái thốt lên
“Á, sao lại kêu á được nhỉ”, nó giật mình mở mắt ra, trước mắt nó là nhỏ thiên thần, mặt phụng phịu nhìn nó
– Dê xồm (ecchi)
– Không, không phải thế – Nó bật dậy phân bua
– Em ứ tin anh đâu – Nhỏ kiêu
– Anh thề mà, anh chỉ…
– Chỉ sao (Chỉ muốn cắn em chứ sao, hỏi lạ)
– Anh… anh…
Nó im lặng, ngập ngùng không biết nói thế nào hoặc cũng có thể nó đang phân vân đây là mơ hay thật.
– Sao thế, không có gì giải thích nữa à – Giọng nhỏ có vẻ tỏ ra chút hờn dỗi
Vận dụng óc của một thiên tài thằng bé biến tấu rất nhanh
– Giải thích hay không cũng như vậy, giải thích chỉ là một nói xuông mà thôi, tấm lòng anh mới là sự thật, tình cảm anh dành cho em mới là thứ quan trọng, giải thích không thể vớt vát lại mọi chuyện, lời giải thích chỉ làm con người ta đắm chìm vào vòng cuộn dối trá, chỉ cần chúng ta hiểu nhau, tin tưởng nhau, mọi thứ chỉ là mu… hư vô (nó định nói mọi chuyện chỉ là muỗi). Chỉ cần tình cảm của anh đối với em là không đổi là được. (Mịe, sao thằng này nó chém vê lờ thế)
– Vậy tình cảm anh dành cho em là gì? – Nhỏ thẹn thùng hỏi
– Hãy nhìn vào đôi mắt anh, em thấy gì?
– Mắt anh bé tẹo em chả thấy gì cả
Hơi ê mặt một chút nhưng cu cậu đã lấy ngay lại phong độ chém gió phi thường:
– Ngay bây giờ trong mắt anh đang chứa một người con gái mà anh yêu nhất trên đời, người con gái mà đã cướp đi trái tim ngây thơ của một chàng trai đáng thương, trái tim của chàng đã bị nụ cười tươi như thiên thần của người con gái đó cắn lấy và mang đi… Em có biết không? (Lần này mà không đổ mới lạ)
– Thật sao – Nàng bỡ ngỡ nhìn nó, cười rạng rỡ như bông hoa bách hợp (Cái này em chém tí chứ em chả biết hoa bách hợp nó trông thế nào)
– Đương nhiên rồi, nụ cười của em là nụ cười đẹp nhất trên thế gian, khuôn mặt em là khuôn mặt của người con gái dễ thương đáng yêu nhất thế gian, và người đó chính là người anh yêu nhất thế gian.
Nàng thẹn thùng không nói, nó tiếp luôn:
– Liệu người con gái đó có thể cho anh hương vị của nụ cười tươi rạng ngời đó được không (Mịe thằng này khốn nạn thật, được đà là làm tới, em thề với mấy anh, thằng nào cứ như thằng này xấu đến mấy gái nó cũng phê à nhầm mê)
Nàng e thẹn gật đầu, thế là nó từ từ vòng tay qua cái thân thể mềm mại đó, từ từ tiến sát mặt vào mặt nàng, đặt lên môi nàng một nụ hôn nồng cháy. Nàng cũng hôn lại nó, 2 cái lượi quấn lấy nhau…^%$()*%%^# (Tự hiểu, nói nữa sợ bị ban lắm). Hai người ôm hôn nhau say đắm, chàng ôm chặt nàng, nàng quấn lấy chàng, rồi đôi tay chàng sờ xuống m*ng nàng, nàng ôm chặt lấy lưng chàng. “Rắc” tiếng cột sống chàng vang lên, và chàng đứng bật dậy.
*
* *
“Bốp” trán nó đập vào cái gì đó
– Ây da
Cả nó và tiếng một người con gái vang lên, mở mắt ra nó thấy nhỏ tiểu thư đang ôm chán nhăn nhó.
– Em có sao không – Nó hỏi
– Đau quá, sao tự nhiên anh đứng bật dậy vậy – Tiểu thư nói giọng quở trách
– Ờ thì… anh mơ thấy ác mộng
– Anh mơ thấy gì?
– Anh mơ thấy em
– Hả, cái anh này – Nhỏ vừa nói vừa đánh nhẹ lên người nó
– Thế không phải à, không phải tại em đẩy anh đập đầu vào đường sao.
Nhỏ dừng đánh nó, mặt có vẻ hối lỗi
– Thế anh có đau không.
– Sao lại không đau chứ, bị em đẩy mạnh thế cơ mà – Nó nói giọng có vẻ kiểu ăn vạ đòi bồi thường (Giống mấy ông bà già hôm trước em đang phóng tẹt ga trên đường tự nhiên nhảy ra, em quệt nhẹ vào người ông ý, còn em bay vèo lê mặt xuống đường đau ê ẩm, thế mà ông ý nằm lăn lộn kêu mày đâm chết tao rồi, em lại phải xì cho ông ấy mấy lít, còn mình thì thương tật khổ thế, ấy chết chém nhiều quá lệch chủ đề)
– Em xin lỗi – Nhỏ nói
– Em nghĩ xin lỗi mà xong sao (Thằng này lại có đà làm tới, em cũng từng trong hoàn cảnh này rồi, ấy chết lại quên, tiếp tục nào)
– Vậy…
Nhỏ luống cuống, còn nó thì thích thú, nó đang tức chuyện bị đẩy đập đầu vào vách và chuyện đang đến lúc cao trào với thiên thần thì bị đánh thức tự nhiên trêu được nhỏ tiểu thư làm nó càng thích thú tợn. Được đà hay nói đúng hơn là đòn bẩy, nó tiền tới ôm lấy nhỏ tiểu thư từ phía sau, hôn nhẹ lên má nhỏ thì thầm
– Vậy để xem em chuộc lỗi thế nào nào?
Nhỏ có vẻ sợ hãi, ngồi im thin thít.
– Đừng sợ anh có ăn thịt em đâu mà sợ (Mày ăn thịt người thì mày là s*c vật rồi, nhưng không ăn thịt còn có làm !&*^$&*^@# cơ mà)
Từ từ đẩy nhẹ nhỏ xuống mặt đất, nó hôn lên má, lên môi rồi liếm tai nhỏ tiểu thư.
– Khoan đã – Nhỏ nói và đẩy nhẹ nó ra
“Lại chuyện gì nữa” nó lầm bầm trong đầu
– Thật ra từ lúc mới gặp anh ở con phố đó em đã thích anh rồi, nhưng anh có thích cô ấy hơn.
“Cô ấy ư, chắc là thiên thần rồi” nó nghĩ
– Em luôn thấy anh mắt anh dán vào cô ấy, dù em có tìm cách lấy sự chú ý của anh thì anh vẫn chỉ có nhìn cô ấy.
“Ha ha, mình đào hoa thật” (Chả biết đào hoa hay không)
– Thật ra, anh chỉ muốn chiếm tình cảm của cô ấy để được gần em hơn biết nhiều về em hơn, ánh mắt anh nhìn cô ấy chỉ vì muốn tránh ánh mắt của em, anh ngại em thấy anh chăm chú nhìn em, nghĩ anh là biến thái, anh nói thật đấy (Thần điêu đại hiệp)
– T-Thật không.
– Anh thề những điều anh nói là sự thật, cả đời này người con gái mà anh yêu nhất đang ở ngay trước mắt anh, người con gái ngây thơ, trong trắng.
Nói rồi, nó hôn lên môi nhỏ, rồi từ từ cởi chiếc áo của nhỏ ra, cái bra hổng đập vào mắt nó, làn da của cô ấy trắng muốt (nhìn chỉ muốn cắn một phát). Chuẩn bị cởi cái áo bra thì có tiếng hét ở bên ngoài cái hố. (Nãy giờ gọi là cái hố, nói chính xác hơn phải là cái hang hay cái hốc, nhưng nói cái hang thì nó phải to, còn cái hốc nó lại quá nhỏ nên nói là cái hố)
– Đại ca, có dấu vết của chúng ở quanh đây
– Mau tìm đi – Tiếng tên trọc vang vang
“Chết tiệt, nếu cứ ở im đây thể nào cũng bị bắt thôi”
– Em ở yên đây, anh sẽ ra làm mồi nhử, dụ chúng đi chỗ khác, trời tối thế này chúng sẽ không biết có mấy người đang chạy đâu.
– Nhưng làm thế anh sẽ bị chúng bắt và giết mất.
– Đừng lo, bảo vệ người mình yêu là sứ mệnh của người đàn ông mà (Sắp chết mà vẫn chém được)
Dứt lời nó đứng dậy chạy vọt ra ngoài, nhỏ tiểu thư định hét lên nhưng thấy cái nháy mắt của nó nhỏ bịt miệng vào, nước mắt cứ tuôn ra 2 bên gò má nhỏ nhưng âm thanh phát ra chỉ là tiếng hinh híc bé tí.
*
* *
Một lần nữa nó lại thấy nó đang hôn nhau thắm thiết với nhỏ thiên thần. Thực và hư đối với nó giờ đã trở nên rất mơ hồ. Nó ngẩng lên trời “Con phải làm gì đây, ông trời”, rồi ông trời từ từ hiện lên giơ ngón tay cái lên và nói “Tới đi con” rồi nháy mắt. Nó tới luôn, cởi áo thiên thần một cách thô bạo, giờ thì nó đếch sợ nữa, mơ hay thực đối với nó không quan trọng chỉ cần ông trời còn đứng về phía nó, cho nó những lời chỉ dậy đúng đắn (Có ông trời nào vô đối thế này không, chắc chỉ có ông “Dâm” bụt thôi). Trước mặt nó là một người con gái đang bán khoả thân với làn da trắng nõn nà và có cái ấy ấy (Không dám miêu tả chi tiết ở đây để giữ thần phong mĩ tục), sờ nhẹ lên ngực nàng, một cảm giác khó tả tràn ngập trong người nó, máu nó sôi sục, người nó nóng nực. Lại ngẩng đầu nhìn trời, ông trời giơ hẳn hai tay (lần này tận 2 tay) “Chiến luôn con”, miệng ông có tí nước chảy ra được ông lau một cách nhanh chóng không để lại dấu vết (Thề đấy không phải nước miếng chảy ra vì thèm đập đầu xuống gối tự tử). Nào thì chiến, ông trời đã vẽ ra cho nó một con đường sáng lạng, đúng đắn (Sáng chỗ nào). “Chiến nào” tâm trí nó hét lớn, và nó chuẩn bị chiến thật thì nó bị một cơn đau đầu, đau đến nối nó phải ôm đầu nhắm tịt mắt, nằm lăn lộn, gào thét.
Vài phút sau cơn đau mới dứt, nó nằm thở hổn hển, đầu óc quay cuồng, trước mặt nó giờ chỉ còn một màu trắng xoá, nó đang nằm giữa một không gian chỉ có đúng màu trắng, nó không mù nhưng xung quanh nó chỉ có một màu trắng. Nó ngồi dậy, lòng rối bời, rồi có tiếng khóc của con nít vang vẳng. Nó đứng bật dậy mò theo theo tiếng khóc đó, đi mãi đi mãi nhưng xung quanh nó vẫn chỉ có màu trắng.
– AAAAAAAAAAAaaaaaaa – nó hét lớn trong vô vọng
Điên cuồng, phẫn nộ, hỗn loạn, nó chạy, chạy mãi, chạy trong cái vùng trắng xoá rồi gục xuống, nó gào khóc. Tiếng gào của nó vang khắp trốn trắng toát đó rồi nó im bặt, từ đâu hiện ra một nàng tiên nữ tóc dài đen mượt như gỗ mun, làn da trắng như tuyết, môi đỏ như máu (Ý chém nhầm sang nàng bạch tuyết) phải là thế này mới đúng: tóc nàng màu bạch kim (màu vàng nhưng ánh kim), làn da nàng trắng muốt… nàng từ từ cúi xuống giơ tay ra trước mặt nó. Nó từ từ đưa tay lên nắm lấy tay nàng, một cảm giác ấm cúng chạy khắp cơ thể nó, sưởi ấm cho nó. Nó cảm thấy bình tâm trở lại, từ từ ngước lên nhìn nàng, dường như nó đã bị nàng bỏ bùa (Thằng này thấy con nào mà chả thích), nàng cúi xuống hôn nó, rồi nó ôm chặt lấy nàng.
*
* *
Nó hôn nàng thắm thiết, ôm thật chặt lấy nàng, nhưng rồi nàng cố đẩy nó ra, nó càng ôm chặt, nàng lại đẩy nó ra, lại ôm, lại đẩy.
– Tha cho con đi cha – Một tiếng nói phát ra
Nhưng tiếng nói lần này không phải của con gái, nó mở mắt ra, trước mặt nó là 1 thằng đực rựa, nó đang ôm chặt thằng đực rựa đó, hôn tới tấp (Nghĩ thôi đã thấy ghê ).
– AAAAAAAAaaaaaa
Nó hét vang nhà, ở bên ngoài phòng có tiếng người xôn xao
– Tiếng của anh ấy.
– Anh ấy tỉnh dậy rồi

Cảnh cửa phòng bật ra, rất nhiều người đứng ở đó nhìn vào, cảnh tưởng 2 thằng con trai đang ôm nhau. Cả hai thằng quay ra nhìn cửa, rồi lại quay ra nhìn nhau, mọi người đứng nhìn tụi nó bất thần, rồi tất cả kéo nhau đi đóng cửa lại.
– AAAAAAAAAAaaaaaaaaaaaaa
Cả hai thằng cùng hét lên, buông nhau ra nôn oẹ. Khắp người nó đau nhức, nó lại nằm vật ra giường, hai mắt mở thao láo nhìn thẳng lên bầu trời.
– Đây là đâu? – Nó hỏi
Nó đang nằm trên một chiếc giường lớn, trong một căn phòng rộng, một nơi hoàn toàn lạ lẫm đối với nó.
– Đây là phòng dành cho khách của tiểu thư – Thằng kia nói
Nó nhận ra đấy chính là đứa đi cùng con nhỏ đanh đá.
– Cảm ơn anh đã cứu và bảo vệ tiểu thư
– Cậu tên là gì?
Từ lúc gặp nhau đến giờ nó chưa biết tên của thằng nhóc này.
– Tôi tên là Dark Knight, còn anh.
– Ducanh (Phải thêm Tên khốn nạn trước tên chứ)
– Rất hân hạnh được biết anh.
Hai đứa bắt tay nhau, rồi thằng nhóc bảo nó nên nghỉ ngơi thêm một chút rồi đi ra khỏi phòng để lại nó ngồi đó. Nó sờ tay xuống đũng quần rồi lầm bầm:
– Mình đúng là một thằng khốn nạn. (Giờ mới biết mình khốn nạn à)

Hết chương 4

3 Replies to “[Ecchi fanfic] Lucky Bastard Guy – chương 4”

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

kaka :D :ic: :fuckme: :) :os: lololo :no: :cheese: :3 :hi: mmm :guro: :y: :bagia: :dichmau: T_T more »