Hai chương 19, 20 dùng để giới thiệu các nhân vật sẽ xuất hiện tiếp.
Chương 21 trở đi sẽ là bước ngoặt mới của Đại An
Chương 19 – Phong ba đến
Mùa hè năm 1388.
Tại một ngôi làng nhỏ phía bắc trấn Việt Trì.
– Ba, mẹ, xem con bắt được con bướm nè.
Một cô gái tầm 5, 6 tuổi chạy lăng xăng, trong tay có một con bướm màu trắng. Cô bé cười tươi chạy về phía một nam một nữ đang đan lưới.
Người đàn ông thì đã vào tuổi trung niên nhưng người phụ nữ thì cũng chỉ mới 17 18 tuổi.
– Ba, con bướm con bắt được đẹp không.
Cô bé nhào vào lòng người đàn ông trung niên đó nũng nịu. Ông bế cô bé lên cười ha hả.
– Linh Linh của ba mới là đẹp nhất.
– Thật không.
Cô bé cười khach khách trông thật xinh đẹp động lòng người. Cô gái thấy hai cha con thân thiết như vậy trong lòng thấy hạnh phúc ngả vào người đàn ông.
– Thu Linh, thật là khổ cho muội, là ta không tốt.
Ông ôm lấy cô gái vào lòng và bi ai nói. Nàng giờ bàn tay thon mềm lên che miệng ông không cho nói.
– Đừng nói như vậy, đây là muội hại huynh mới đúng. Nếu không phải tại muội thích huynh thì huynh sẽ không bị sư phụ đuổi khỏi sư môn.
Ông cảm động, càng siết chặt cảm thụ sự ấm áp tỏa ra từ người nàng.
– Sư huynh rồi sẽ tha thứ cho chúng ta thôi. Chỉ sợ…
Ông ngừng nói ánh mắt nhìn về một hướng xa xa, cả người con gái cũng hướng về hướng đó. Mấy ngày hôm nay cả hai đều cảm thấy bất an, dường như một chuyện khủng khiếp nào đó sắp ập tới.
– Chỉ mong Linh Linh được an toàn.
Ông thở dài, rồi cả nhà ba người kéo nhau về căn nhà nhỏ ven sông.
***
Bầu trời đêm đầy sao, tại một nơi khác, cách ngôi nhà ven sông của hai vợ chồng nhà đó tầm năm cây số. Một nam, một nữ cưỡi hai con ngựa đang phi rất nhanh về hướng ngôi nhà đó.
– Sư huynh, hãy mau lên thôi. Không thì không kịp mất.
Vị sư muội dáng người thon thả, khuôn mặt rất xinh đẹp, đậm chất phong tao của thiếu phụ. Còn vị sư huynh cũng là một trang anh tuấn, đẹp trai, khuôn mặt toát ra vẻ kiên nghị.
Vị sư huynh nghe thấy nàng gọi như vậy, ông chỉ còn cách lắc đầu thở dài.
– Huynh nói muội nghe nè, chúng ta đã lấy nhau hơn 7 năm, Tài nhi cũng đã sắp tròn 6 tuổi rồi. Sao chưa bao giờ muội gọi huynh một tiếng “lão công” vậy.
Đang thời khắc này mà ông chồng của nàng vẫn có thể nói tới chuyện đó, khiến nàng vừa tức vừa ngượng.
– Huynh đi mà bảo mấy cô sư muội oanh oanh yến yến của huynh gọi huynh bằng lão công đi. Đã có muội làm vợ rồi mà lúc nào cũng mò đi với cô khác. Huynh không thấy có lỗi với muội à.
– Ấy, chuyện này không trách huynh được. Các nàng ấy rất thích huynh, khi huynh lấy muội, các nàng đã khóc sượt mướt mấy hôm còn gì. Huynh chỉ muốn an ủi tâm linh các nàng ấy mà thôi.
Vị sư huynh bị vợ mình nói trúng chỗ hiểm chỉ còn cách già mồm cãi láo. Đương nhiên là vợ ông không hề tin cái lời giải thích này rồi.
– Hứ, an ủi tâm linh, có mà an ủi thân thể người ta thì có.
Nàng lắc đầu hờn dỗi rồi lại nhớ tới sư tỷ cùng đại sư huynh.
– Giá mà huynh giống được như đại sư ca, huynh ấy lúc nào cũng chỉ nghĩ tới sư tỷ không hề trêu hoa ghẹo nguyệt. Mặc dù rất nhiều sư tỷ sư muội yêu huynh ấy say đắm.
– Cái này thì muội nói không đúng rồi. Chính vì đại ca như vậy mà rất nhiều cô gái thích huynh ấy đều cảm thấy đau khổ không thôi. Muội thấy Thu Liên, Mỹ Mỹ…, mấy nàng yêu sư huynh đó, có ai là không suy sụp, có ai là không yếu đuối đi.
Vị sư huynh lắc lắc đầu.
– Còn các nàng yêu quý huynh, huynh luôn quan tâm tới các nàng. Luôn cho các nàng cảm nhận được niềm vui, niềm hạnh phúc. Tuy rằng các nàng không bao giờ có được danh phận, cũng không bao giờ có thể thay đổi được hình bóng muội trong lòng huynh, với huynh muội mới là tất cả. Tuy rằng các nàng không được như muội, nhưng chí ít các nàng cũng có được niềm hạnh phúc khi được người mình yêu chăm sóc và để ý đến.
Được ông chồng của mình tỏ tình qua lời biện giải nàng cảm thấy ngượng không chịu nổi, đến khi bình tĩnh nghe những lời nói của ông, nàng cũng cảm thấy có phần có lí.
Nàng bỗng nhớ lại lần đầu khi mới gặp vị sư huynh này, nàng lúc nào cũng thấy ông ta đang ong bướm với mấy vị sư tỷ muội. Lúc đó nàng mới chỉ 13 tuổi, cảm thấy rất chán ghét cái sự trăng hoa của ông. Lúc nào nhìn thấy cũng chỉ muốn lao lên chửi cho bõ tức.
Rồi đến năm 14 tuổi, lúc đó sư phụ tổ chức luận võ đài. Chứng kiến ông ấy thi triển uy võ làm tim nàng đập thình thịch. Không ngờ tên đồi bại đó cũng có võ công cao cường đến vậy.
Con gái ai mà chả thích những người đẹp trai tuấn lãng, đã thế võ công của ông cũng giỏi nữa. Nhưng không chỉ có vậy, khi đến lượt nàng cùng sư tỷ muội lên đài. Trong một lúc phân tâm, nàng bị đánh bay ra khỏi võ đài, nếu ngã xuống thì sẽ phải thương nặng. Vị sư tỷ đó cũng không phải cố ý mà là do nàng bị phân tâm.
Mắt thấy mình sắp rơi xuống đến nơi, nàng nhắm chặt hai mắt. Nhưng chờ mãi không thấy đau, thay vào đó nàng ôm lấy một thứ mềm mềm và tràn đầy khí tức đàn ông. Nàng mở mắt ra thì thấy một khuôn mặt tuấn mỹ, khuôn mặt mà nàng cực kì chán ghét trong suốt 1 năm nay, nàng cảm thấy cực kì ngượng ngùng và bối rối. Nàng đẩy mạnh hắn và hét lớn: Buông ta ra, biến thái.
Ông rất bất ngờ trước phản ứng của nàng đành phải nhanh chóng buông nàng ra, gãi gãi đầu cười hì hì tỏ vẻ xin lỗi kèm theo chút ủy khuất không nói nên lời. Sau đó cũng quay sang các sư huynh muội khác cười cười rồi té thẳng.
Nhìn thấy bóng lưng ông khuất sau ngã rẽ, nàng mới cảm thấy hối hận và một chút tiếc nuối.
Kể từ sau ngày đó, mỗi lần thấy nàng ở đâu là ông lại cố trốn tránh, đối với các sư tỷ muội khác ông vẫn vui vẻ cười đùa như thường làm nàng tức giận không thôi. Hàng đêm nàng thường lôi cái gối ra coi đó là ông.
– Đánh chết cái tên thối tha nhà ngươi, tên đáng ghét, tên dê xồm. Tại sao? Tại sao ngươi lại không lý gì đến ta? Tại sao ngươi lại có tình tránh mặt ta? Hu hu… Tại sao?
Cứ đánh một hồi là nàng lại ôm lấy cái gối khóc hu hu đầy ủy khuất.
Rồi một ngày, nàng quyết định đi tìm hắn để nói chuyện. Đến nơi, nàng đã thấy ngay hắn đang ôm ấp với hai vị sư tỷ của mình. Trong lòng tràn ngập nỗi bi thương, nước mắt chỉ trực rơi ra.
– Phạm Nhân, tên thối tha kia.
Nàng hét thật to, rồi chạy thật nhanh về hướng đó.
Phạm Nhân vừa quay đầu ra đã thấy bóng nàng trông hừng hực lửa giận, cảm giác như bị bắt gian tại trận ông quay đầu chạy thẳng.
Vừa thấy bóng hắn biến mất, lòng nàng càng cảm thấy bi thương, chẳng lẽ mình đáng ghét đến thế sao. Nước mắt trào ra từ hai hốc mắt, nàng nghẹn ngào hét.
– Phạm Nhân, đứng lại cho ta.
Nhưng hắn không hề dừng lại mà càng chạy nhanh hơn. Mặc dù trong lòng nàng giờ rất bi thương nhưng nàng vẫn chạy đuổi theo, lần này nàng quyết không để hắn chạy thoát.
Chạy một hồi cảm giác không có ai đuổi theo, Phạm Nhân mới dừng lại ở một hồ sen. Hắn vỗ ngực thở hổn hển.
– Sao vậy, lại có chuyện gì thế?
Một giọng nói phát ra từ sau lưng Phạm Nhân khiến hắn giật mình, đến lúc quay đầu lại hóa ra là đại ca Phạm Nhiều cùng đại tẩu của mình hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
– Huynh không biết đó thôi, đệ chả biết đệ đắc tội gì với Phương nhi nàng mà cứ thấy đệ là nàng giận dữ, lần đó nàng còn mắng đệ là biến thái nữa cơ.
Phạm Nhân giải thích đầy oan khuất. Đúng là đáng thương cho hắn thật.
Nghe hắn nói thì đại tẩu của hắn chỉ bụm miệng cười khúc khích càng làm cho hắn khó hiểu.
– Đại tẩu, tẩu cười gì vậy, chả lẽ đệ đáng bị như vậy sao.
– Đáng đời đệ, suốt ngày chỉ biết trăng hoa mà lại không hiểu lòng người ta.
Đại tẩu lườm hắn một cái trách cứ, càng làm cho đầu hắn to thêm.
– Đại tẩu, tẩu nói vậy là có ý gì, đệ không hiểu.
– Vậy tẩu hỏi đệ, đệ thấy Phương nhi thế nào?
– Đệ rất thích nàng ấy nha, nhưng mà nàng ấy không thích đệ, hồi trước, ngay khi nàng mới nhập môn, đệ đã thích nàng ấy rồi nhưng lúc đó nàng ấy con nhỏ quá. Sau này đệ cố gắng luyện võ đến khi cha tổ chức luận võ đài đệ đã cố dành vị trí hạng nhất để chuẩn bị tỏ tình với nàng. Ai dè chưa kịp tỏ tình đã bị nàng mắng té tát là biến thái rồi.
Một bóng hình run rẩy ở phía sau bức tường khi nghe những lời hắn nói, hai hàng nước mắt rơi lã chã rồi phóng thật nhanh về phía Phạm Nhân, ôm chặt lấy hắn.
– Muội cũng thích huynh, muội yêu huynh.
Hóa ra bóng đen đó chính là Phương nhi, nàng đã đuổi theo hắn ra đến đây được một lúc rồi nghe thấy hết những lời chân thành của hắn.
Nghĩ lại chuyện xưa làm nàng cười hạnh phúc.
– Muội cười chuyện gì vậy.
Phạm Nhân nhìn nàng đang cười hỏi.
Nàng liếc nhìn lại hắn không nói, lúc đó hắn đã từng hứa sẽ không lăng nhăng nữa vậy mà mấy ngày sau đã thấy hắn đang ve vãn mấy cô nàng khác rồi. Lúc đó nàng giận lắm, quyết không để ý tới hắn nữa. Vậy mà cuối cùng nàng vẫn bị hắn lừa lên giường cho tận hưởng cái cảm giác làm tiên tử, hạnh phúc nơi thiên đường.
Ban đầu nàng còn định làm cho hắn cúi đầu chịu thua, ai dè lại bị hắn làm cho khóc kêu cha gọi mẹ, rên rĩ ầm ĩ, lên giời bốn năm lần, đến khi phải quỳ xuống năn nỉ cầu xin hắn mới thôi.
Nhiều lần như vậy nàng mới để mặc hắn tìm mấy sư tỷ muội, dù sao mình nàng làm sao đủ sức đối chọi với hắn.
ặc lên 4 5 lần …..
hề đậm tính giáo dục đếy thanks bác
Tem \m/