Chương này lại dính vài vấn đề liên quan đến lịch sử nhé
Chương 8 – Ta cứ làm đấy
– Mà ta muốn hỏi chuyện gì xảy ra với thị trấn này vậy?
Sau khi kìm nén được lửa dục đối với một cô bé mới chập chững bước sang tuổi trăng tròn, Đại An đả động đến chuyện kì lạ xảy ra tại thị trấn Bạch Hạc.
Hân Hân im lặng một hồi lâu rồi nói:
– Thật ra thị trấn trước đây có một tài tử phong lưu, ai ai cũng mến ai ai cũng kính trọng. Người đó học vấn rộng , nhưng lúc nào cũng chỉ thích phong lưu với mỹ nữ. Hầu hết các cô nương trong thị trấn đều cũng đã qua đêm với người ấy.
“Ôi cái đệt, ở đời lại có thằng cha may mắn đến thế sao?” Đại An uất ức nghĩ
– Vậy mà không ai nói gì sao?
– Nam tử hán có nhiều vợ và tình nhân là chuyện bình thường ở trấn này, mọi người không ai có ý kiến cả, nhưng một tháng gần đây…
Đang nói bỗng nhiên Hân Hân ngập ngừng. Sốt ruột Đại An hỏi tiếp
– Một tháng gần đây có chuyện gì?
Hân Hân cố gắng tránh né câu hỏi nhưng nhìn khi nhìn vào ánh mắt cảu Đại An, cô nàng đành chịu thua và tiếp tục kể:
– Một tháng gần đây, người ấy lại chuyển mục tiêu sang các tiểu nữ chỉ mới mười đến mười ba tuổi. Người dân khắp trấn đều bất bình với hành động này nên đã trục xuất người ấy ra khỏi trấn. Có lẽ vì quá tức giận nên hàng đêm người đấy vẫn quay về làng và lạm dụng các tiểu nữ trẻ tuổi.
“Mười… mười ba tuổi, ôi mẹ ơi, sở thích thằng cha này thật quái đản. À mà khoan, không phải độ tuổi đó, khi các cô bé mới “nhớn” mới là lúc thân thể mịn màng ngon tơ nhất sao í hí hí… Á đệt, thiện tai thiện tai, cấm nghĩ bậy, bóc lịch như chơi, mà cái thời gian này làm đéo có cớm nhỉ, lúc nào rảnh rỗi cũng phải thử chút thú vui lạ lẫm mà kích thích này mới được hắc hắc…”
– Đại An huynh, Đại An huynh.
Nghe tiếng gọi của Hân Hân, Đại An mới sực tỉnh khỏi ý nghĩ dâm loạn mà kích thích của bản thân. Cúi nhìn thấy ánh mắt của Hân Hân nhìn mình có vẻ lạ, hắn hỏi:
– Sao vậy, Hân muội, mặt ta có gì à?
– Huynh đang nghĩ cái gì mà khóe miệng huynh chảy nước miếng kìa.
“Bỏ mẹ, sướng quá quên mất cái miệng, đúng là ăn vụng mà không biết chùi mép”
Đại An xấu hổ, lấy tay chùi miệng thật nhanh cố lấp liếm:
– À, ta hay có tật miệng không ngậm lại được ý mà.
Hắn cười hì hì đánh trống lảng, nhưng rồi hắn chợt nghĩ ra cái gì đó, mặt hắn chuyển màu tái mét, lao tới nắm lấy đôi vai của Hân Hân
– Năm nay muội nhiêu tuổi.
– Ba tháng nữa là muội tròn 14 rồi. Mà sao huynh hỏi vậy.
“3 tháng nữa mới 14, vậy là vẫn 13, thôi xong…”
– Vậy, vậy hắn, cái tên dâm tặc đó có làm gì với muội chưa?
Mặt Đại An trở nên nghiêm trọng: “Con bà nó, chẳng lẽ mình lại xài hàng second hand của thằng ôn khác à”
– Huynh, huynh thật là. Muội vẫn còn là con gái đó.
Hân Hân đỏ mặt tía tai vì câu hỏi của Đại An.
“Amen, tạ ơn chúa, hàng của con vẫn còn tem”
– Dù sao thì người đó với muội cũng là…
“Hả” Đại An hét trong đầu, miệng hắn há hốc nhìn Hân Hân.
– Hai người là gì cơ?
Hắn hỏi trong đau khổ.
– Không có gì đâu.
Hân Hân lắc đầu không nói.
“Bà nó chứ, cách cư xử này, chắc chắn là có vấn đề, rốt cuộc là có quan hệ gì chứ?”
Dường như biết được vẻ mặt đau đớn của Đại An, Hân Hân lấy hết can đảm hôn lên má hắn:
– Huynh đừng lo, người muội yêu nhất, và người duy nhất mà muội trao thân mình cho chỉ có mình huynh mà thôi. Muội yêu huynh.
“Aaaaaaa, má ơi con thật sung sướng”. Hành động của Hân Hân dường như đánh trúng điểm yếu của Đại An, mặt hắn ửng đỏ.
Hân Hân sau khi hôn lên má hắn mới nhận ra hành động vừa rồi của mình thật quá bạo dạn.
– Muội… muội đi chuẩn bị hành lý cho huynh.
Cô nàng vội vàng chạy ra khỏi phòng, trước khi biến mất hẳn vẫn cố quay lại liếc nhìn Đại An với khuôn mặt ửng đỏ.
“Chuẩn bị hành lý, ha ha, ta vừa mới đến làm gì có gì mà chuẩn bị chứ. Nhưng mà cái tư vị được hầu hạ thế này thật không tồi. Chắc phải tu phúc mấy đời mới được thế này.” Đại An mỉm cười ngồi ra phía bàn nước trong lòng dâng lên một cảm giác khoan khoái.
Một lát sau thì Hân Hân đi vào tay cầm một bọc quần áo lúng túng đưa cho Đại An.
– Đây là đồ của gia phụ, nếu huynh không chê thì xin hãy nhận lấy. Còn đây là…
Từ trong người, Hân Hân rút ra vài tờ giấy có hình vẽ rất kì lạ.
– Huynh cầm lấy làm lộ phí.
– Đây là cái gì?
Đại An cầm lấy những tờ giấy đó lạ lùng hỏi.
– Đây là tiền giấy đó, huynh cứ giả ngây.
“Tiền giấy, thời này mà cũng đã xài tiền giấy rồi sao?”
– À ờ, huynh đùa chút thôi mà, nhưng muội chuẩn bị hành lý với lộ phí cho huynh là có ý gì vậy? Muốn đuổi huynh à?
Đại An hua hua đống tiền giấy đó trước mặt Hân Hân, cười cợt.
Hân Hân “A” một tiếng rồi ngượng ngùng nói:
– Muội chuẩn bị hành lí cho huynh để huynh đi kiếm thuốc cho Tử Tình tỷ tỷ. Đấy là cá Anh Vũ, rất hiếm có, chỉ có tại Ngã Ba Sông. Đó là loại cá được dâng lên Hoàng thượng. À đúng rồi, để muội đi lấy cho huynh cái này…
Nói xong, cô nàng lại chạy biến đi mất.
– Haizz.
Đại An thở dài rồi quay đầu ra phía Tử Tình cô nương.
– Cô đã tỉnh rồi mà phải không, đừng giả vờ nữa.
Ở trên giường, Tử Tình cựa quậy quay ra nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy sự tức giận.
Bị Tử Tình liếc nhìn khiến Đại An toát mồ hôi lạnh.
– Thôi nào, cô nhìn ta như vậy khiến ta sợ đấy.
– Ngươi mà cũng biết sợ sao.
Tử Tình hứ một tiếng, quay đi chỗ khác, Đại An lại lắc đầu thở dài, bước tới giường rồi ngồi xuống bên cạnh cô nàng.
– Được rồi, ta có chuyện muốn hỏi cô đây. Mấy tờ tiền giấy này rốt cuộc như nào, mau nói cho ta biết đi.
Tử Tình vẫn hừ một tiếng rồi im lặng.
“Cô ả này không chịu nói thì ta đành phải xài kế khích tướng vậy”
– Vậy là cô không biết, cũng đúng thôi, chắc trong Niên tộc, cô là người kém hiểu biết nhất nhỉ.
Đại An tặc lưỡi đá đểu Tử Tình khiến cô nàng tức giận đỏ cả mặt hét lớn:
– Có gì mà không biết chứ, ngươi chỉ nói càn thôi.
Hét xong cô nàng ho khù khụ, Đại An thấy vậy đành vỗ lưng cho cô nàng
– Được rồi, cô biết, vậy mau nói cho ta biết đi.
– Bỏ tay của ngươi ra khỏi người ta.
Tử Tình gạt mạnh tay hắn ra khỏi người, rồi lại ho một trận tiếp. Sau khi ho xong cô nàng trừng mắt lườm Đại An đầy nỗi căm hận chỉ vào mấy tờ tiền giấy nói.
– Tháng 4 năm 1396, Hồ Quốc Cữu đại nhân đã đưa ra Thông bảo hội sao, thu lượm tiền đồng đổi bằng tiền giấy.
– Hồ Quốc Cữu?
Đại An hỏi.
– Là Hồ Quý Ly Hồ Đại Nhân.
Tử Tình trả lời.
“Hồ Quý Ly, cái tên này nghe quen quen chắc là đã học qua ở môn Lịch Sử, dù sao cái môn chó đẻ đó mình cũng không học hành tử tế”
– Vậy mấy tờ tiền có giá trị như nào.
– Tờ nào vẽ rồng là 10 đồng, sóng là 30 đồng, vẽ mây là 1 tiền, hình rùa là 2 tiền, lân là 3 tiền, tờ 5 tiền vẽ phượng, và tờ tiền có giá trị to nhất 1 quan cũng vẽ rồng nhưng khác với tờ 10 đồng, người nhìn khắc nhận ra. Một quan bằng 10 tiền và 1 tiền thì tầm 65 đến 75 đồng tùy theo ngươi buôn bán với ai thôi.
Đại An cầm mấy tờ tiền đếm đi đếm lại cũng chỉ có xấp xỉ 3 quan. Hắn tặc lưỡi chê ít mà không biết rằng 1 quan thời đó cũng rất có giá rồi.
– Cám ơn Tử Tình cô nương đã giác ngộ cái đầu ngu dốt của tại hạ.
Đại An nhét tiền vào trong người, chắp tay vái Tử Tình.
– Không dám, có cám ơn thì cám ơn Hân muội của ngươi đi, người ta vừa tốt vừa xinh đẹp, ngươi thật có phúc phận đó.
Lời nói của Tử Tình trần đầy mỉa mai.
“Ô hô, cô nàng này tỉnh từ lúc đó cơ à” Đại An cười mỉm nghĩ thầm
– Quá khen, quá khen.
Thấy điệu bộ cười cợt của hắn, trong lòng Tử Tình cảm thấy nhói đau, giận dữ nắm lấy cái gối trên giường, ném thẳng vào mặt Đại An. Đại An nhanh tay bắt gọn lấy cái gối rồi tiền lại gần Từ Tình.
– Ngươi tránh xa ta ra.
Tử Tình hét và giơ tay tát vào mặt Đại An nhưng vẫn bị hắn bắt được.
– Ngươi… ngươi lại định làm gì, ngươi đã có Hân Hân cô nương rồi còn gì nữa…
“Ơ Hân Hân thì liên quan gì ở đây, không phải cô nàng này cũng thích ta rồi ăn phải dấm chua chứ”
– Muội ấy thì sao? Ta đây đi lần này là để lấy thuốc cho cô đấy. Cô còn muốn sao.
– Ngươi… ta không cần ngươi giúp.
Càng nói thì khuôn mặt của Đại An càng tiến gần tới Tử Tình hơn.
– Ngươi… định làm gì hả?
Giọng của Tử Tinh run lên.
“Cảm giác này là sao, sao tim mình lại đậm dữ dội vậy” Tử Tình chợt nghĩ trong lòng.
– Ngươi không được khinh bạc ta, nếu không… ta sẽ…
Tử Tình đe dọa Đại An. Hắn không những không dừng lại còn cười lớn.
– Cô sẽ làm gì, ta thích làm đấy, ta cứ làm đấy.
– Ngươi… ư…
Nói chưa hết lời, đôi môi nhỏ nhắn của cô đã bị cái miệng rộng của Đại An bao lấy. Tử Tình dùng hết sức đẩy Đại An ra nhưng không được. Đại An càng hôn mạnh hơn. Tử Tình lấy hai tay đánh lên người hắn liên hồi. Lưỡi của Đại An len lỏi vào cái miệng ngọc ngà thơm tho của Tử Tình. Giờ đây hai tay của Tử Tình không còn đập lên người hắn nữa mà ôm chặt lấy lưng hắn. Hai cái thân thể đó như hòa quyện vào nhau. Đại An nếm trải cái hôn đầy tư vị, được thưởng thức đôi môi thơm cái miệng nhỏ xinh của một mỹ nữ mới 17 18 xuân thì.
“Ta làm sao vậy, sao lại không những để yên cho hắn làm bậy mà còn ôm lấy hắn nữa chứ, tại sao trong lòng ta không hề thấy tức giận mà lại rất vui mừng, rất hạnh phúc, phải chăng… phải chăng ta đã yêu hắn rồi.
Nghĩ tới đây, đôi mắt Tử Tình ứa hai hàng lệ dài. Cảm thấy khác lạ, Đại An dừng lại thì thấy khuôn mặt Tử Tình đẫm nước mắt, hắn luống cuống lấy tay lau nước mắt cho cô nàng.
– Xin lỗi, tại ta không tốt.
Tử Tình thấy hắn nhẹ nhàng như vậy thì lại càng khóc to hơn, ôm chầm lấy hắn. Đại An ôm lấy lưng cô nàng vỗ nhè nhẹ
– Được rồi, là tại ta không tốt, tại ta không tốt.
– Đương nhiên là tại huynh không tốt, đã chiếm tiện nghi người ta rồi lại còn…
Giọng của Tử Tình nghẹt ngào hòa với nước mắt.
“Haizzz, vậy đúng là cô nàng này cũng đã phải lòng ta rồi, ta thật quá ư là đào hoa, đúng là đẹp zai, câu hàng quá cũng là một cái tội mà”
– Thôi được rồi, ta… huynh biết rồi, muội nằm xuống nghỉ ngơi.
Đại An đỡ cho Tử Tình nằm xuống. Nhìn khuôn mặt vừa thẹn thùng lại bẽn lẽn của Tử Tình khiến cho lòng hắn rạo rực.
– Hóa ra muội cũng có lúc đáng yêu thế này.
– Huynh nói gì chứ, đáng ghét quá đi.
Tử Tình ngượng chín mặt, cầm lấy cái chăn kéo lên che kín mặt.
– A ha ha ha.
Đại An lại bật cười vì hành động đó của Tử Tình. Đúng lúc đó thì từ ngoài cửa một thân hình nho nhỏ bước vào. Đó chính là Hân Hân, cô nàng cười tươi bước vào, trên tay còn cầm theo một thanh đoản kiếm, trên vỏ kiếm khắc 2 chữ Phạm Gia.
– Huynh cầm cái này để phòng thân đi.
– Cảm ơn muội Hân nhi.
– Huynh vừa gọi muội là gì?
– Ta gọi muội là Hân nhi, như thế chẳng phải thân mật hơn sao.
Đại An gẩy cằm Hân nhi lên trêu đùa.
– Huynh thật đáng ghét quá à.
Hân nhi dúi đầu vào ngực hắn.
– A ha ha.
Đại An cười lớn, xoa đầu Hân nhi rồi cúi xuống hôn lên má cô nhóc.
– Cái này là để trả nợ nụ hôn của muội.
Hân nhi đỏ mặt tía tai, đánh yêu hắn một cái.
– Huynh xấu quá đi.
– Không xấu thì sao con gái yêu chứ. A ha ha ha…
Hắn cười rồi từ biệt Hân nhi lên đường sau khi được cô nàng chỉ dẫn kĩ càng đường đi.
Giống Tân Lộc Đỉnh Ký ấy nhỉ, chắc quất đủ 7 con quá =))
Hân nhi chắc kiểu Song Nhi =))
hay hay ducanh post nhanh nhanh nao
Đại An có kua gái thần công, tán gái thần chưởng … thật là vãi hà =))
Hay lắm. Tiếp tục phát huy nào đại ca ducanh2020.