[Sắc-hiệp][Fiction] The darkness history – Chương 6

Lâu rồi mới rảnh viết tiếp.

Xuất hiện thêm một nhân vật nữ mới.

Chương 6 – Cuộc đụng độ trong rừng

Một bóng hắc ý nhân phóng vụt ra từ một ngôi nhà. Hắn chạy rất vội vã, đôi lúc còn quay lại nhìn phía sau với vẻ lo lắng sợ hãi tột độ.

Từ căn nhà hắn phóng ra bật lên tiếng khóc của một cô nhóc tầm 13 14 tuổi. Từng nhà từng nhà đuốc được đốt lên sáng quắc.

–    Bắt lấy tên dâm tặc.
–    Tên dâm tặc đó lại hoành hành à?
–    Tên dâm tặc khốn khiếp này.
–    Ta thề sẽ bắt được ngươi.
–    Thằng chó dâm tặc…

Khắp cái trấn nhỏ vang lên tiếng hò hét của người dân. Còn tên hắc ý nhân kia mỉm cười rồi thoắt cái, chỉ sau một cái đạp chân, thân hình hắn biết mất hút.

***
– Ê này, sao ngươi đi nhanh vậy, đợi ta với chứ.
Một nữ tử đang cố chạy theo một tên nam nhân. Cả hai trông có vẻ không ưa gì nhau.

Tên nam nhân cảm thấy phiền toái nói:
– Cô đi nhanh lên, ta không có rảnh.

– Hứ, ngươi tưởng ta muốn theo ngươi chắc. Không phải phụ thân bảo thì ta đâu có…
Vị cô nương trẻ tuổi bĩu môi khinh thường.

– Nhắc đến chuyện đó, tự nhiên Vu lão bá biến đâu mất cả một tuần lễ, rồi khi trở về lại kéo theo cô. Thật tình ta không hiểu lão bá muốn làm gì nữa.
Tên nam nhân lắc đầu thở dài.
–    Vậy rốt cuộc, lão bá muốn cô theo ta là có chuyện gì.

–    Phụ thân muốn ta theo sau bảo vệ ngươi. Mà ta không thích cách xưng hô đó của ngươi, hãy gọi ta là tiểu thư đi.
Vị cô nương nguẩy đầu sang hướng khác, như kiểu không muốn nói chuyện với tên nam nhân đó.

“Mẹ kiếp, con hàng này thích kiêu hả, rồi có ngày anh đè ra giướng lúc đó thì chỉ có mà thở dốc, chả biết ai phải cầu xin ai”
–    Thôi được rồi, Vu tiểu thư, xin hỏi phụ thân cô sao lại muốn cô đi theo bảo vệ tôi thế. Tôi tưởng Niên tộc các cô bị cấm can thiệp vào chuyện thế gian cơ mà?
Cố kìm nén cơn tức của mình tên nam nhân gằn giọng.

Vu tiểu thư ậm ừ một lúc rồi nói:
–    Thật ra ta cũng đã hỏi phụ thân chuyện này nhưng người cứ bắt ép ta phải bảo vệ ngươi. Mà dù sao ngươi đã gọi ta là Vu tiểu thư thì ta cũng nên gọi ngươi là Vương công tử cho phải phép.

Vương công tử nghe Vu tiểu thư xưng hô như vậy thì cả mình mẩy cảm thấy không quen.
–    Không dám, tại hạ thật sự không dám.

–    Có gì mà không dám chứ, hay ngươi lại nghĩ đi đâu rồi hả.
Vu tiểu thư có vẻ bực tức vì lời từ chối của Vương Đại An.

Cố tình đánh trống lảng vụ hắn thật sự đang nghĩ bậy đôi chút, Vương Đại An nói:
–    Mà phải rồi, từ lúc xuất phát đến giờ cũng đã được một tuần, nhưng tôi vẫn chưa được biết tên đầy đủ của Vu tiểu thư là gì.

–    A…
Vu tiểu thư chợt nhớ chuyện đó và cảm thấy có chút ngượng ngùng vì đi với Vương Đại An một tuần rồi mà vẫn chưa nói tên của mình cho hắn biết.
–    Tên ta là Vu Tử Tình.

“Chết vì tình á, cái tên này hay đấy”
–    Nguyên lai là Tử Tình tiểu thư.

Đại An nói với giọng mỉa mai, nhưng hắn không biết ý nghĩa thật sự của cái tên Tử Tình chẳng qua theo tiếng hiện đại, hắn đọc cái tên nó trại đi là Chết vì tình.
–    Vậy, theo như Tử Tình tiểu thư nói lúc trước, đây là vào thời đại vua Trần Thiếu Đế. Nhưng liệu thằng nhóc đó có làm nổi việc gì ra hồn không, dù gì nó cũng chỉ mới vài ba tuổi.

–    Ngươi… sao ngươi dám ăn hói đại nghịch bất đạo như thế. Hoàng thượng dù có nhỏ tuổi thì vẫn là Vua một nước.
Vu Tử Tình tức giận hét vào mặt Đại An.

Vương Đại An mặt tỉnh bơ đi tiếp.
–    Ha, Tử Tình tiểu thư mà cũng nói như vậy sao, không phải cô là người của Niên tộc sao, những kẻ nào xứng đáng làm vua chắc cô phải biết chứ.

Tử Tình im lặng không nói tiếng nào với hắn nữa, nàng ta chuyển sang khuôn mặt lạnh tanh.

“Hừ, lại còn chuyển thái độ ngay được, cô nàng này cho đi đóng phim chắc thành diễn viên nổi tiếng quá” Đại An vừa nghĩ vừa lắc đầu ngao ngán, hắn đang định đi tiếp thì cảm nhận được luồng sát khi từ bốn phương tám hướng, ước chừng lũ này rất đông.
–    Tử Tình tiểu thư, cẩn thận sơn tặc.
Đại An hét lên và lao về phía Vu Tử Tình.

Vút. Một mũi tên bay vút tới. Đại An giơ tay ra bắt nhưng không kịp, bàn tay hắn mũi tên đâm xuyên qua, găm dính chặt vào.

“Khốn khiếp” Đại An rủa thầm. Hắn chỉ mới nhận được sức mạnh này không lâu nên chưa biết cách vận công, khả năng phản xạ còn rất kém.

Cầm mũi tên găm ở tay, hắn dùng hết sức rút mạnh ra, cơn đau đớn chạy dọc cơ thể hắn. Đại An cắn chặt môi đến tóe máu để không hét lên.

Cùng lúc đấy, khắp xung quanh vang lên tiếng hàng loạt tiếng tên bay đến phía hai người.
Đại An đẩy Tử Tình vào phía gốc cây cổ thụ, hai tay giơ lên cao trước mặt, nhắm mắt quay lưng che chắn cho nàng ta.

Hắn lẩm bẩm: “Được ăn cả ngã về không, ta không chết thì ngươi chết, không bắt được thì ta dùng chưởng lực đánh bay”

Đại An dùng hết sức tập trung lên đôi chân và đôi bàn tay. Hắn cảm nhận thấy các luồng chân khí đang chảy cuồn cuộn trong cơ thể, hắn hét:
–    Aaaaaa.

Từ đôi tay hắn, hai luồng kình lực mạnh mẽ phát ra, đánh bạt cả một khoảng rừng trước mặt. Nhưng vì Đại An vẫn chưa biết cách vận công đúng cách nên hắn cũng chịu phải chịu một kình lực phản kích khiến kinh mạch hắn đảo lộn, cả thân hình bay về phía sau đập vào thân cây cổ thụ và làm bật cả rễ cây. Đại An rơi đánh bịch úp mặt xuống đất, hắn phun ra một ngụm máu tươi đỏ lòm. Đầu óc quay cuồng, toàn thân đau đớn nhưng hắn vẫn cố gượng dậy.

Tử Tình cô nương chạy đến và đỡ hắn dậy, mặt đầy lo lắng:
–    Huynh không sao chứ?

“Huynh á? Cô nàng này thay đổi cách xưng hô rồi à”
Đại An ngay lập tức được cô nàng thằng cấp từ ngươi lên huynh, trong lòng hắn cảm thấy chút gì đó đắc ý lắm.

Phía trước mặt hai người, một khoảng rừng đã bị hắn dùng chưởng lực đánh bạt đi, hàng chục xác chết nằm la liệt trên mặt đất, chắc chắn là đã chết bởi chưởng lực của hắn.

Đại An quay lại phía sau, chụm hai tay lại làm loa hét hơn:
–    Những tên kia nghe đây, nếu các ngươi không muốn chịu chung số phận vỡi lũ đang nằm hóng gió thì khôn hồn cút ngay khỏi đây.

Hắn hét xong một lúc thì tiếng lạo xạo vang lên rồi từ từ nhỏ dần sau đó tắt hẳn báo hiệu lũ kia đã kéo đi.

Đợi lũ đó đi hẳn, Đại An ngã bịch xuống đất nằm thở. Hắn đã bị mất sức rất nhiều.

–    Huynh không sao chứ?
Tử Tình lo lắng nhìn hắn.

–    Ta không sao, nghỉ một chút là được, mà sao Tử Tình tiểu thư đã lại gọi ta là Huynh vậy.
Đại An cười khúc khích làm cho nàng ta mặt đỏ ửng cúi gằm xuống đất.
–    Người… người ta thích gọi thế thì sao chứ.

Không phải vì mệt thì chắc Đại An sẽ tìm cách trêu chọc cho cô nàng không còn đường lui nữa. Hắn nằm đó nghỉ ngơi chừng nửa canh giờ thì tiếp tục lên đường. Trên đường đi, có vẻ Tử Tình cô nương đối xử với hắn càng ngày càng tốt hơn. Cả hai đã không còn cãi nhau nữa. Cuối cùng ngay khi mặt trời vừa khuất, cả hai đã đặt chân đến một trấn nhỏ cũng không hẳn là nhỏ, đó là trấn Bạch Hạc.

4 Replies to “[Sắc-hiệp][Fiction] The darkness history – Chương 6”

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

kaka :D :ic: :fuckme: :) :os: lololo :no: :cheese: :3 :hi: mmm :guro: :y: :bagia: :dichmau: T_T more »